Sau bữa ăn, Tùng bá vừa lúc mang những dược liệu còn nguyên vẹn đến. Tùng Bá tuy danh nghĩa là người hầu, nhưng ở Lâm gia đã mấy chục năm, đối với hắn như người thân. Tùng bá tính tình hay càm ràm và lo lắng, trước khi mang thuốc đến lại mắng tên đánh xe một trận, sau đó mới giải thích công dụng của từng vị thuốc cho Diêu Như Ý và Diêu Khải Chiêu, cũng như cách bồi bổ như thế nào.
Ông tiếc đến mức lòng đau như cắt: “Những thứ này đều là nhị lang nhờ người sưu tầm khắp nơi. Ta nhớ tiên sinh thích rượu, ngày thường thích nhâm nhi vài ly, nên đặc biệt dùng nhung hươu, hoàng kỳ và nhân sâm ngâm một vò rượu ngon, định mang đến bồi bổ cho tiên sinh. Đã vất vả ngàn dặm mang đến Biện Kinh rồi, lại bị cái thằng khốn nạn kia làm vỡ tan tành trong tuyết, ta tức chết mất!”
Ngủ một giấc, Tùng bá không những không nguôi giận, mà càng nghĩ càng tức, mắng: “Đừng để ta gặp lại, ta nhất định sẽ móc hai con mắt không an phận của nó ra!”
Diêu Khải Chiêu nghe xong tiếc nuối không thôi: “Đúng vậy, tiếc cho vò rượu ngon quá!”
Tùng bá lập tức xua tay, vô cùng hào sảng nói: “Không sao cả, lát nữa ta lại đi mua hai vò rượu ngon khác, ngâm thêm vài vò nữa cho tiên sinh uống!”
Diêu Khải Chiêu vui mừng, vừa định đồng ý thì bị Diêu Như Ý trừng mắt.
Ông tiu nghỉu xua tay, nói trái lương tâm: “Không uống nữa, không uống nữa. Rượu... rượu không ngon, ta không thích uống nữa rồi.”
Diêu Như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tiem-tap-hoa-nho-ben-quoc-tu-giam/2888049/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.