Phương bắc.Núi lớn quạnh hiu, hoang dã âm u.Trong vách núi thấp thoáng có tông môn.Giữa tông môn, trong tĩnh thất, có một người đang ngồi khoanh chân, trên người mặc áo bào đen, tuổi như sáu mươi, đang tự vận công tu hành, hô hấp chầm chậm.Khí tức quanh người ông ta âm lãnh, khiến tĩnh thất lạnh lẽo âm trầm, chính là dị tượng do người có đạo hạnh cao thâm thi triển hiện ra.Vào giờ phút này, vầng trán vị thượng nhân này co giật, giống như đang khống chế cái gì.Sau một lát, vị thượng nhân già nua này đột nhiên mở mắt ra, lạnh lẽo âm lệ, sắc mặt dữ tợn, nghiêm nghị quát: "Tiểu tử! Ngươi dám trảm phân thần của ta!"Vừa dứt lời, sắc mặt ông ta tái nhợt trong chớp mắt.Phốc một tiếng.Lão nhân áo bào đen há mồm phun ra một ngụm máu xuống đất.Ông ta chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, sau đó ngửa mặt nằm vật xuống.Trong tĩnh thất, nhất thời yên tĩnh lại.Không biết bao lâu sau, ngoài cửa bỗng nhiên có âm thanh truyền đến, tiếng như đứa bé, cung kính nói: "Trưởng lão, tông chủ tới chơi."Trong tĩnh thất hoàn toàn không có tiếng trả lời.Đồng tử ngoài cửa lại lên tiếng hỏi dò.Trong tĩnh thất vẫn không có tiếng trả lời.Trong lòng đồng tử mơ hồ có mấy phần sầu lo, cực kỳ thận trọng mở cửa đá, mới thấy cảnh tượng bên trong lập tức kinh hãi đến biến sắc, sau đó mặt xám như tro tàn.Chỉ thấy trên giường đá kia, ông lão áo bào đen ngửa mặt nằm vật xuống, hô hấp yếu ớt, sinh cơ dần tán.Mà dưới mặt đất trước mặt, máu tươi đã bắt đầu đọng lại."Trưởng lão.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-dinh-phong-dao-truyen/583586/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.