Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt Trời làm giá băng mài huyết nhục (1) Một bàn tay áp lên gương mặt Phương Tri Uyên, thật cẩn thận v**t v*. Lận Phụ Thanh đỏ mắt, biết rõ phí công nhưng vẫn ôm lấy ảo ảnh kia vào lòng. Phương Tri Uyên mệt mỏi dựa thân cây ngủ, không hề có cảm giác gì với sự vỗ về từ một hồng trần khác. Ma Quân chỉ cảm thấy trong họng đắng nghét, vị chua xót rót tràn trong cõi lòng, lan ra khắp cơ thể. Xương cốt hắn dường như đều đông cứng dưới ánh trăng nhợt nhạt, khiến hắn tê dại đến chết lặng. Trong ảo cảnh, ba năm cũng chỉ là một thoáng. Hắn nhìn thấy Phương Tri Uyên cầu sư phụ Thừa Mệnh Hồn trận, thấy Ngư Hồng Đường kiệt sức thất thanh gào khóc, thấy túc chu rời khỏi Hư Vân tứ phong hoang tàn… Hắn thấy mình biến thành thứ ma vật xấu xí, thấy Phương Tri Uyên dắt hắn đi qua muôn núi nghìn sông. Dưới ánh trăng, đôi mắt Lận Phụ Thanh bị phủ một tầng bóng bi ai, dựa đầu vào vai Phương Tri Uyên, thất thần nỉ non: “Tiểu họa tinh…” Mỗi khi hắn muốn ôm lấy Phương Tri Uyên chất chồng thương tổn, vươn tay ra, chỉ chạm vào được bóng ma của thời gian. Trong ảo cảnh, Lận Phụ Thanh nhập ma còn đang dùng răng cắn xé cánh tay Phương Tri Uyên, đoạn cánh tay đó nhanh chóng rách toác, máu thịt đầm đìa, thảm không nỡ nhìn. Ma Quân không khỏi ác ý mà nghĩ: Thứ dơ bẩn tanh tưởi này sao vẫn còn sống trên đời. Minh Tư nói không sai, nếu hắn biết
Edit: chi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-hoa-truoc-mat-nhac-thien-nguyet/2862183/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.