Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt Phất trần phẩy mưa sạch bụi mù (3) Phương Tri Uyên sắp điên đến nơi rồi. Y hoàn toàn không hiểu Lận Phụ Thanh đang nói gì. Đời trước bọn họ từng cách nhau trăm núi ngàn sông, bao nhiêu năm không thể gặp mặt, đêm nay chỉ là nhất thời rời nhau một chút, sư ca đã khăng khăng không chịu. Mà y nghĩ nát óc cũng không biết sư ca “đối xử tệ” với mình khi nào, lại sợ hắn khóc đến nát hồn luôn… Lận Phụ Thanh vẫn mông lung nằm trong lòng Phương Tri Uyên, liên thanh nói: “Đừng đi… Không được đi.” Phương Tri Uyên hoang mang lo sợ: “Ta không đi, không đi… Sư ca muốn thế nào cứ nói là được, đừng khóc nữa…” Lận Phụ Thanh mệt mỏi th* d*c hai hơi, ánh mắt chậm rãi nhìn y, dường như tỉnh táo lại một chút, cố gắng tụ một ít linh lực lên đầu ngón tay: “… Giải…” Trạng thái mơ mơ màng màng này cái gì cũng không làm được, hắn muốn tháo phong ấn ngũ cảm mà Phương Tri Uyên vừa đặt cho. Phương Tri Uyên nhanh tay lẹ mắt giữ lại, kiên quyết nói: “Ngươi điên à, không được giải!” “…” Lận Phụ Thanh ngơ ngác nhìn chằm chằm Phương Tri Uyên, nước mắt lại ập lên, tuông ra lã chã. Phương Tri Uyên lập tức cởi giáp quy hàng, sầu lo nói: “Được được được, ta giải, người nằm yên, ta giải cho ngươi! Đừng khóc, đừng khóc…” Thân Đồ Lâm Xuân dại ra: “…” Lần đầu tiên hắn thấy Quân Thượng… khóc. Hắn chưa bao giờ nghĩ Lận Phụ Thanh tính tình như vậy lại có thể
Edit: chi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-hoa-truoc-mat-nhac-thien-nguyet/2862199/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.