Trong vòng hơn ngàn quyền tung ra, sàn đấu cũng không còn ra sàn đấu, chỉ còn lại đống đổ nất sau một trận chiến một mất một còn.
Mộ Sâm, không chịu được nữa, hai tay buông thọng xuống, xương cốt đều vỡ nát, máu trên tay chảy ra không ngớt.
Đằng Hải cũng không kém là bao, cả bàn tay đều như bị bẹp vào, ngón tay cũng hơi biến dạng.
Chỉ còn một quyền, chính là sẽ quyết định chiến thắng, không ai có thể đấm đá trong tình huống này. Cơ thể đều thương nặng, sức lực cũng không đứng được lâu nữa.
"Haha...có vẻ như...ngươi...và ta đều đã...cạn sức rồi...hộc hộc" - Mộ Sâm nó
"Ngươi cũng mạnh đấy...nhưng mà...ta...không thua đâu!" - Đằng Hải trả lời
Hắn lao lên, khiến Mộ Sâm bất ngờ, Đằng Hải này không dùng quyền pháp võ cước, mà lại dùng tinh thần lực tấn công.
"Hự!"
Bị phá nát tinh thần, Mộ Sâm lăn đùng ra ngất xỉu, nhìn khuôn mặt gân guốc nổi lên là biết được cơn đau dữ dội như nào.
Lúc này lão Đà Tư mới nhận ra sóng tinh thần lực lúc đó, chính là của Đằng Hải hắn phát động.
Lúc này Mộ Sâm đã mất hết sức lực mà ngất đi, những tên ở trên mái nhà liền cho xuống đưa Mộ Sâm trở về.
Lúc này lão Đà Tư quay sang nhìn Đằng Hải, hỏi:
"Ngươi rốt cuộc là thiếu gia nhà nào?"
Đằng Hải nghe không hiểu lão nói, lại nhớ tới chuyện lúc trước, hắn mắng "
"Thiếu cái đầu lão! Lão biết là lần này lão chiếm tiện nghi hơi bị nhiều rồi đấy, giờ thì ta xin viên đá"
Thấy Đằng Hải hắn xấc xược như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-linh-thanh-canh/455743/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.