Liễu Diệp nhìn cái dạ dày kia, lại ngạo nghễ liếc nhìn Cảnh Nguyên một cái, cười cười: “Ngươi thật ra cũng thông minh, biết giấu vật trọng yếu như vậy ở chỗ này. Đáng tiếc… Vô dụng. Vẫn bị ta phát hiện…”
Cảnh Nguyên đã là một cỗ thi thể, căn bản sẽ không đáp lại.
Vì thế Liễu Diệp đành phải tịch mịch xoay người, quăng cái dạ dày cho Nhất Cửu: “Tiêu hủy nó.”
Nhất Cửu vội vàng tiếp được: “Phải! Cứ như vậy, thiên thư sẽ thật sự biến mất! Vẫn là công chúa anh minh, phát giác quỷ kế của loài người, chúng ta thiếu chút nữa đã bị lừa!” Sau khi nói xong mấy câu đó, lúc này hưng trí bừng bừng dùng sức nắm chặt.
Chu Đồ đột nhiên hét lớn: “Khoan —— chậm đã!”
Nhưng đã không kịp!
Bùm một tiếng, cái dạ dày yếu ớt ở trong tay Nhất Cửu nổ tung, cũng không có máu huyết bay tứ tung giống như bọn họ tưởng tượng, mà là đột nhiên xuất hiện một cái hố đen xoay tròn. Hố đen nháy mắt mở rộng mấy vạn lần, Nhất Cửu còn chưa kịp kêu ra tiếng, đã bị hút vào, biến mất không thấy đâu.
Mà Chu Đồ biết tình huống không đúng, sớm cưỡi phi kiếm rút lui khỏi đó.
Nếu nói, thiên nhãn lúc trước như là xé một tấm vải, giờ phút này, hố đen là xoay tròn, cuốn vào toàn bộ chướng khí hắc ám.
Theo chướng khí lui tán, nước sông một lần nữa xuất hiện mạnh mẽ, đóa hoa một lần nữa nở ra, mặt cỏ cũng khôi phục màu xanh, tựa như một bàn tay thần kỳ phất qua mặt đất rộng lớn, qua nơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-loi-cuon-cuon-den/1577072/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.