Cái gì ——?
Rốt cuộc là ai chết mà lại “Sống” đây!
Giang Dạ Bạch còn chưa hiểu ra làm sao, ánh mắt Cảnh Nguyên đã chuyển hướng đến nơi khác, sau đó nhẹ nhàng cười: “Dạ Bạch, nàng xem.”
Nàng theo phương hướng hắn quay đầu, liền thấy ——
Một người, hai người, ba người…
Ba người nàng tưởng đã tiêu thất …
Người thứ nhất, hai mươi tuổi đầu, ngũ quan tuấn mỹ, thần sắc lạnh lùng, áo trắng phiêu phiêu, tựa như băng tuyết.
Giang Dạ Bạch xoa xoa mắt, lại xoa xoa mắt, mới kêu ra tên của hắn: “Thiển Minh… Sư huynh?”
Người này không phải bị ma rủa phong ấn ở trong gương sao?
Người thứ hai, một thân y bào màu đỏ tía, cao gầy già cả, khi hành tẩu mơ hồ có lam quang bao quanh thân.
Giang Dạ Bạch nhìn đến hắn, thân mình liền không tự chủ được run lên: “Như Ý lão quân…” Cho dù nàng quên, thân thể của nàng cũng không quên nhớ, người này lúc trước từng dùng Như ý hỏa tra tấn nàng như thế nào.
Người thứ ba, nguyên ngay từ đầu Giang Dạ Bạch không thấy, nhưng hắn vẫn ở trên vai Thiển Minh giống như chim sẻ nhảy nhót loạn xạ, vì thế rốt cục nàng mới thấy được.
Nhỏ bé như thế, mê ngươi như thế, không cần nhắc, chỉ có thể là —— Quỳnh Hoa.
Thiển Minh không hờn giận nhíu mày, mở miệng nói: “Ngươi đừng có nhảy nữa, nhảy nữa cũng không cao lên đâu.”
Quỳnh Hoa nhất thời nổi giận: “Ngươi nói cái gì? Ngươi tưởng rất cao là giỏi hả, còn không phải bị lão tử dẫm nát dưới lòng bàn chân?”
Thiển Minh không nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-loi-cuon-cuon-den/1577074/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.