Ngươi tự sát đi!
Người xung quanh lòng máy động, biêiur tình nhìn Phùng Thiên Vũ cực kỳ phức tạp. Diêm Xuyên ban chết, mọi người không biết mở miệng làm sao.
Hai trưởng lão mấp máy môi muốn nói cái gì, nhưng lời tới cửa miệng lại ngừng.
Phùng Thiên Vũ vẫn đang mờ mịt, bi thương cười:
- Ha ha ha ha!
Diêm Xuyên bình tĩnh nhìn Phùng Thiên Vũ.
Phùng Thiên Vũ nhìn Phùng Thái Nhiên nằm trong quan tài, nụ cười bi thương càng tăng.
- Cha, hài nhi bất hiếu tận trung với ngươi đây!
Phùng Thiên Vũ cười bi thương, rút ra trường kiếm.
Phùng Thiên Vũ chậm rãi đặt trường kiếm lên cổ.
Phùng Thiên Vũ chuẩn bị tự sát.
- Đừng, cha, đừng mà!
Bỗng phía sau vang tiếng khóc kêu.
Chỉ thấy nhi tử Phùng Thiệu lúc trước bị Phùng Thiên Vũ đánh ngất xỉu lảo đảo từ xa chạy tới.
Phùng Thiệu khóc ôm Phùng Thiên Vũ, nói:
- Cha, ngươi đang làm cái gì? Đừng!
Phùng Thiên Vũ nhìn Phùng Thiệu, bất ngờ hỏi:
- Sao ngươi tỉnh lại?
Phùng Thiệu khóc nói:
- Cha, mấy năm nay hài nhi sớm hiểu năm đó làm chyệnn xấu xa, hài nhi luôn cố gắng phấn đấu, năm trước đã đạt tới Khí cảnh, cha, cha!
Phùng Thiên Vũ vừa khóc vừa cười nói:
- Tốt, tốt, nhi tử của ta rốt cuộc trưởng thành, ha ha ha, nhi tử của ta rốt cuộc trưởng thành!
Phùng Thiệu sốt ruột nói:
- Cha, ngươi đang làm gì? Ngươi định làm cái gì?
Phùng Thiên Vũ lắc đầu, nói:
- Cha đã làm chyệnn sai lầm, muốn chuộc tội.
Phùng Thiệu khóc nói:
- Đừng, cha, gia gia chết rồi, nương cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-quoc-dai-de/1382099/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.