Ba thứ bay lên trời, dần tụ lại.
Tuyết trắng dưới chót, hoa hồng tôn vinh, ánh lửa chính giữa, ở không trung hình thành một đfóa hoa to lớn, một đóa hoa xinh đẹp chưa từng có ai thấy.
Diêm Xuyên lần nữa dịu giọng nói: Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL
- Đây là món quà cuối cùng ta nghĩ ra tặng cho nàng. Ta gọi nó là 'Tam sinh hoa', tam sinh tam thế, không bao giờ phân ly! Gả cho ta đi!
Cô gái áo trắng sử dụng "Nhĩ Tâm Thông" bỗng nhiên khẽ đồng ý:
- Được.
Các nha hoàn tò mò hỏi:
- Tiểu thư, ngươi nói cái gì?
Cô gái áo trắng lộ vẻ sầu lo, ta làm sao vậy? Tại sao ta đồng ý?
- Tiểu thư?
Cô gái áo trắng lắc đầu, nói:
- Đừng quấy rầy ta!
Chân Nhu đồng ý Diêm Xuyên, màn cầu hôn hoành trán cũng buông rèm.
Cảnh tượng thay đổi.
- Phu quân, đây là phụ thân chuẩn bị cho ta, nghe nói ăn ngon lắm, ta đút cho chàng.
Hai người nuốt thứ gì vào, chớp mắt mặt Diêm Xuyên đỏ lên.
Diêm Xuyên giật mình kêu lên:
- Đây là cái gì? Độc Đằng cũng không thể giải trừ?
Miệng Chân Nhu hộc ra máu, nàng ngã xuống.
Chân Nhu suy yếu khóc nói:
- Phu quân, thực xin lỗi, ta không biết, ta không biết!
Diêm Xuyên như phát điên:
- Không liên quan đến nàng, ta hiểu, ta hiểu mà! Nàng sẽ không sao, nàng sẽ không có việc gì!
- Phu quân, Nhu nhi đi trước, chàng pahir giữ gìn sức khỏe.
- Nàng sẽ không sao, không được nhắm mắt, không được nhắm mắt!
Diêm Xuyên ôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-quoc-dai-de/1382440/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.