Edit: Libra
Beta: Craspike
Anh còn có thể nói gì đây.
Dù sao, rốt cuộc cảm thấy theo đuổi cô gái nhỏ cũng chẳng dễ dàng gì.
Hừ, bây giờ lừa gạt cô ấy cũng không còn tác dụng gì nữa rồi rồi.
Sở Dung nâng cằm lên, gằn từng chữ: "Chúng ta cứ thong thả."
Những lời này phải là anh nên nói mới đúng.
"Anh cho rằng anh theo đuổi em thì em sẽ đồng ý sao?" Sở Dung liếc xéo anh một cái, bổ sung: "Người theo đuổi em có mà xếp hàng dài đến bên ngoài Vạn Lí Trường Thành kia kìa." Nghĩ đến câu anh nói "Hiểu rồi, hiểu rồi" liền tức giận.
Lục Trạch Nhất dừng khoảng trừng 2 giây, bắt lấy cánh tay cô, nói: "Anh sợ em sẽ hối hận, bây giờ không còn tỉnh táo được"
Sở Dung đáp: "Hiện tại em rất tỉnh táo." Nói xong cô khéo léo rút tay lại.
Miếng thịt đưa đến bên miệng mà còn để mất, anh thật là ngu ngốc mà.
Việc này liên quan đến vấn đề về tự tôn và mặt mũi của cô đấy.
Ngoài cô ra, còn có cô gái nào sau khi bị từ chối mà vẫn một lòng yêu tên luật sư mặt lạnh này chứ.
Nói cái gì mà từ từ đến? Cần phải dạy dỗ anh lại chút.
Lục Trạch Nhất thấy tay mình bỗng nhiên trống không, anh mím chặt môi, lại nắm lấy tay cô.
Sở Dung lần này không thể thoát ra khỏi tay anh.
"Bây giờ em không muốn chúng ta bắt đầu mối quan hệ sao?" Anh hỏi.
Muốn chứ.
Đến trong mơ Sở Dung cũng muốn nữa kìa.
Lục Trạch Nhất nhướng mày, ánh mắt trầm tĩnh mà thâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-sinh-ca-vat-cua-ngai-long-roi/2114408/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.