Kiêm Trúc phi thân đáp xuống đài Tịch Hạc, nhìn quanh một vòng vẫn không thấy bóng Hoài Vọng đâu.
Vùng trời Trảm Đình phong của Cối Dữu chân nhân mây tía đã vây đầy, là dấu hiệu trước khi độ kiếp. Nguyên từ xung quanh rung chuyển, kình phong như đẽo gỗ mục, cây rừng ở mấy ngọn núi gần đó bị bẻ gãy ngang thân.
Trong sân vườn, linh hạc vươn cái cổ cao hót vang một tiếng, cơ thể đột nhiên to lên. Dưới ánh mắt đầy kỳ vọng của Kiêm Trúc, nó dang rộng cánh chim mạnh mẽ của mình, che lại… vườn rau bên dưới mình.
Kiêm Trúc, “…”
Y nhìn linh hạc một cách sâu thẳm. Nghĩ bụng, đợi Hoài Vọng trở về, y nhất định phải nói cho Hoài Vọng biết là linh hạc hắn nuôi cách cục (1) lớn đến cỡ nào.
Đùng đùng! Một tiếng sét trên đỉnh đầu thu hút sự chú ý của y.
Kiêm Trúc tập trung suy nghĩ nhìn lên, trông thấy bên trên dãy núi đó dường như có một tấm lưới trời cực lớn, phù vân đan nhau kín kẽ, sấm sét dệt thành vải, Cửu chuyển Thất tinh vận hành, sát biến vô cùng.
Phù văn đó, giống y như đúc với trận truyền tống hai lần trước.
Linh lực xung quanh bị ngoại lực dẫn dắt, dữ dội như dòng cát chảy cuồn cuộn, tất cả cùng hội tụ đến Trảm Đình phong. Linh lực tăng vọt đã kinh động đến các vị trưởng lão chủ các phong xung quanh, cả năm người cùng phi thân ra.
Động Nghênh chân nhân nhìn về phía phù trận bên trên Trảm Đình phong, cau mày lẩm bẩm, “Phù này từ Doanh Châu…”
“Sợ là có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-ton-boi-tinh-bac-nghia/1331641/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.