Diệp Thành bước ra, lần thứ hai cõng hắn ta trên lưng.
“Huynh đệ, cảm ơn ngươi!”
Chu Ngạo khàn giọng nói, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Diệp Thành mỉm cười chứ không nói gì, bước lên trời rồi bay ra khỏi Xích Diệm Tinh đầy ắp đau thương này.
A…
Màn đêm tĩnh lặng nhưng Xích Diệm Tinh lại không ngừng vang vọng tiếng gào thét thê lương.
Đó là Hoàng Lương, hắn ta đã bê bết máu, không còn hình dáng con người, tiếng kêu thảm thiết như lệ quỷ khiến người ta sởn tóc gáy.
Hắn ta hối hận rồi, hối hận vì đã chọc giận Chu Ngạo, để rồi chọc giận cả tên điên Diệp Thành.
Một nghìn năm là bao lâu? Mỗi ngày đều bị lăng trì, sự tra tần này nghĩ thôi đã thấy sống không bằng chết, so với những người nhà họ Hoàng đã chết thì hình phạt của hắn ta mới khiến người khác sợ hãi.
Ba phân thân của Diệp Thành như con rối, ngây ngốc giơ dao găm, một dao rồi lại một dao.
Mọi người vây xem vẫn chưa rời đi, nhìn Hoàng Lương thê thảm mà lòng sợ hãi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-vo-truyen-ky/1319882/chuong-3091.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.