“Tiểu tử, ngươi diễn cũng được đấy”, bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc vừa được mở ra, Hằng Thiên Thượng Nhân tấm tắc, “chúng ta nhận được tin báo Chính Dương Tông đang tập kết đại quân, trông có vẻ như muốn công kích Thanh Vân Tông”.
“Tạm thời trận chiến này không thể diễn ra được”, Diệp Thành khẽ lắc đầu.
“Ồ?”, Hằng Nhạc Chân Nhân nhướng mày, “ngươi chắc chứ?”
“Mặc dù Chính Dương Tông mạnh nhưng nếu muốn công phá kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông thì ít nhất cũng cần phải điều động trên bảy phần binh lực”, Diệp Thành từ từ lên tiếng, “bọn họ có thực lực tuyệt đối có thể đánh bại Thanh Vân Tông nhưng vấn đề là thế cục của Nam Sở là thế chân vạc, không phải chỉ có Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông. Chính Dương Tông không phải ngu ngốc, bọn họ hiểu rất rõ thực lực của mình, một tông đấu với hai tông, bọn họ sẽ không thể trụ nổi đâu, huống hồ đại quân của phân điện thứ bà và thứ tám của Chính Dương Tông còn chưa có tin tức gì, cho dù bọn họ muốn đánh thì cũng phải đợi thông tin về đại quân của hai điện truyền về”.
“Ngươi tạo ra màn kịch này để làm gì?”, Hằng Thiên Thượng Nhân nhìn Diệp Thành với vẻ mặt ngỡ ngàng: “E rằng lúc này Thanh Vân Tông đã bắt đầu hoài nghi Hằng Nhạc Tông ta rồi”.
“Mặc dù diễn vở kịch này rất lộ liễu nhưng vẫn rất cần thiết”, Diệp Thành nói: “Chí ít chúng ta đã thành công chuyển hướng sự chú ý của Chính Dương Tông, còn nữa, con tạo ra màn kịch này mục đích quan trọng nhất chính là đánh lạc hướng sự chú ý của Chính Dương Tông, còn hành động lớn nhằm vào Chính Dương Tông thì cần có màn kịch này làm bước đệm”.
“Hành động nhằm vào Thanh Vân Tông, ý ngươi là gì?”
“Phế chín lão tổ của Chính Dương Tông”.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.