Ra khỏi địa cung, Diệp Thành liền thấy một bóng người xinh đẹp đang đứng đó, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Hồng Trần Tuyết.
Thấy Diệp Thành ra ngoài, bà ta bèn bặm môi, cuối cùng cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Diệp Thành, bà ta là người tiết lộ bí mật, còn chuyện này thì Diệp Thành đã đoán ra được rồi.
“Sở Linh Ngọc là sư nương của tiền bối, chuyện này khiến ta thật sự bất ngờ đấy”, Diệp Thành không truy tội Hồng Trần Tuyết mà lặng lẽ nhìn bầu trời mênh mang.
“Ta…sau này ta cũng mới biết”.
“Cho nên tiền bối không nhẫn tâm, cho nên tiền bối đã nói với Sở Linh Ngọc”, Diệp Thành chậm rãi nói, “tiền bối cho rằng cho Sở Linh Ngọc một tia hi vọng nhưng tiền bối lại không biết tia hi vọng này có lẽ còn đáng thất vọng hơn là tuyệt vọng”.
“Dù là hi vọng mong manh thì đứng trước tuyệt vọng cũng vẫn còn tốt hơn, đây là lời mà ngươi từng nói”, Hồng Trần Tuyết mím môi, “ngươi cũng là người chung tình nên hiểu được nỗi khổ sở trong đó”.
“Ta hiểu, ta đều hiểu”, Diệp Thành cười nói.
“Vậy ngươi định nhốt sư nương bao lâu?”
“Yên tâm, Hồng Trần sẽ tới”, Diệp Thành lãnh đạm, “ta sẽ cho bọn họ gặp nhau”.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-vo-truyen-ky/468857/chuong-2249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.