“Đường đường là Thánh chủ Nhân Hoàng, từ bao giờ cũng học được cách trêu đùa dí dỏm vậy hả? Ta…”, Sở Linh Ngọc khẽ cười nhưng còn chưa nói xong đã nghẹn lại, sững sờ nhìn về phía Hồng Trần Tuyết.
Bên cạnh Hồng Trần Tuyết có thêm một người, trên mặt người ấy đầy râu, toàn thân hiện rõ dấu vết thăng trầm của năm tháng, đôi mắt đen như mực nhưng lại trống rỗng, vẻ mặt tang thương nhưng cũng mờ mịt.
“Chàng… Chàng… Hồng Trần”, cơ thể mỏng manh của Sở Linh Ngọc run lên, sương mù dâng lên trong mắt rồi thoáng chốc hoá thành nước mắt.
Hai hàng lệ chảy xuống khuôn mặt cô, một đạo thần quang rơi xuống tế đàn, phong ấn của cô đã được giải trừ.
Cô chầm chậm đứng dậy, từng bước đi xuống tế đàn, mắt nhìn chằm chằm Hồng Trần, đôi mắt trong veo bị nước mắt che mờ, bóng dáng Hồng Trần trở nên vô cùng rõ ràng trong tầm nhìn mông lung.
“Năm tháng chết tiệt, không ngờ lại giày vò Hồng Trần của ta thành ra thế này”, hai mắt Sở Linh Ngọc đẫm lệ, bàn tay run run vuốt ve khuôn mặt đầy thăng trầm kia rất lâu không chịu buông xuống, cô sợ đây chỉ là một giấc mơ, nhưng lại như muốn khắc ghi từng đường nét trên khuôn mặt ấy vào linh hồn mình.
“Chàng không già, thiên không hoang”, cô nhẹ nhàng nép vào lòng Hồng Trần, gò má áp vào ngực ông, hơi ấm và nhịp tim trong lồng ngực ấy khiến cô cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết.
Vẻ mặt Hồng Trần vẫn đờ đẫn, ông cứng ngắc cúi đầu, mờ mịt nhìn Sở Linh Ngọc đang nép trong vòng tay mình.
Hồng Trần Tuyết ở bên cạnh khẽ mỉm cười, trong mắt cũng trào nước mắt.
Bà không bước tới mà chầm chậm đi ra như một cơn gió nhẹ, sư tôn của bà đã trở lại, người muốn gặp nhất chắc chắn là vợ của ông!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.