Cảnh tượng trong Thập Vạn Đại Sơn lúc này trở nên rất rõ ràng, họ nhìn thấy rất nhiều điều khó tin, còn được thấy Phụ Hoàng hoặc Mẫu Hoàng của mình, nhưng chỉ là linh hồn lạc ấn mà thôi.
Mọi người im lặng, nhìn linh hồn lạc ấn của các hoàng đế để lại, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
Phù!
Diệp Thành thở ra một hơi khí đục, hắn bật người nhảy lên, lấy Cửu Châu Thần Đồ ra nhìn xung quanh.
“Lệch hơn tám trăm nghìn dặm so với lối vào ban đầu”, Diệp Thành trầm ngâm.
“Tám trăm nghìn dặm?”, mọi người đều sửng sốt.
“Thập Vạn Đại Sơn vô cùng kỳ quái, sát khí, oán niệm, tà niệm, ác niệm cường đại đan xen với nhau, sinh ra một loại sức mạnh khiến không gian sai lệch”, Diệp Thành mơ hồ giải thích: “Lần trước khi ta và Nam Minh Ngọc Thu đi vào lần đầu, cùng một lối ra nhưng lại lệch mấy trăm nghìn dặm”.
“Lần này còn kinh khủng hơn”, Nam Minh Ngọc Thu cau mày.
“Nữ tiền bối kia và Thái Hư Cổ Long đâu?”
“Chờ họ vậy!”, Diệp Thành hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Thập Vạn Đại Sơn hiện lên một tia lo lắng.
Mặc dù hắn rất tin tưởng sức chiến đấu của Tử Huyên và Thái Hư Cổ Long, họ là tàn hồn của chí tôn khi xưa, có rất nhiều cách để tự bảo vệ tính mạng, nhưng Thập Vạn Đại Sơn rất hiểm nguy, bất cứ nguy hiểm nào cũng có thể xảy ra.
Hắn biết rất rõ tà linh mạnh nhường nào, hơn nữa số lượng còn lớn đến mức khiến da đầu người ta tê dại, dưới tình huống đó, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên sẽ ra sao?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.