Chỉ cần hai bước, hắn đã vọt tới trước kiến trúc phế tích trong vườn.
Lúc này, bên trên phế tích, là mấy vị gia trưởng trên mặt tràn ngập sầu lo cùng tuyệt vọng, vừa dùng thanh âm đã khàn khàn, gần như điên cuồng kêu gọi tên của con mình, vừa không để ý tới sự nguy hiểm của dư chấn, dùng tay đào móc ngói vụn của phế tích, mặc cho hai tay bị tuôn đầy máu, bọn họ cũng không chịu buông tha.
Bởi vì trong lòng bọn họ, còn tồn tại một tia hi vọng, dù là một phần ngàn, thậm chí là một phần vạn xa vời như vậy, nhưng bọn họ cũng không nguyện ý buông tha, cũng muốn toàn lực tranh thủ.
“Phật tổ, tam thanh đạo tôn, chúa Jesus, thánh Ala…mặc kệ là lộ thần tiên nào, chỉ cầu các vị có thể khai ân, hiển linh giúp chúng tôi tìm được con tôi…”
“Thần linh bảo hộ, bảo hội con của tôi bình an vô sự, chỉ cần nó được bình an vô sự, dù muốn tôi dùng tính mạng đến đổi, cũng được a.
”
Những người này đang liều mạng tìm kiếm, đồng thời trong lòng không ngừng hướng các vị thần linh cầu khẩn, kỳ vọng có kỳ tích sản sinh, để cho con họ có thể bình an vô sự còn sống dưới phiến phế tích…
Thần linh có thể nghe được lời họ cầu khẩn của họ hay không không ai biết, nhưng hắn cũng nghe thấy, nhưng hắn không hề mở miệng an ủi bọn họ.
Bởi vì hắn hiểu rất rõ, ngay lúc này lời an ủi không có tác dụng gì, thậm chí còn làm lỡ thời gian, ảnh hưởng sự cứu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-y/545654/chuong-723.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.