“Ai nha, sao đã đến mười giờ rồi.
Thời gian qua thật quá nhanh đi.” Vưu Giai đang ở trong lòng Trương Văn Trọng, ngẳng đầu nhìn lên đồng hồ phong cách cổ điển trên vách tường, vội vã đứng lên, vẻ mặt quyến luyến nói: “Trọng cạ, thời gian không còn sớm nữa.
Em phải chạy về nhà.
Nếu như tối nay không về, mẹ em lại lải nhải không ngớt bên tai.”
Tuy rằng hiện tại Vưu Giai và Trương Văn Trọng đã xác lập quan hệ luyến ái, thế nhưng bọn họ vẫn chưa ở chung nhà.
Bởi vì quan hệ của họ còn chưa nói với gia đình Vưu Giai, nhất là nói rõ với cha mẹ và ông nội của nàng.
Cho nên ở dưới tình huống này, Vưu Giai cũng không tiện ở lại qua đêm tại nhà Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng biết rõ nguyên do trong đó, cũng không mở miệng khuyên Vưu Giai lưu lại, mà gật đầu đứng dậy nói: “Được, anh tiễn em.”
“Ấn.” Vưu Giai ngọt ngào lên tiếng.
Hai người tay nắm tay, chậm rãi đi ra khỏi biệt thự.
So sánh với vẻ ám áp bên trong phòng, độ ấm ngoài phòng rõ ràng thấp hem rất nhiều, hon nữa gió lạnh gào thét trong đêm khuya, quà nhiên khiến cà người vô cùng lạnh lẽo, làm cho người ta có loại cảm giác như trời đông giá rét đã đến.
Vưu Giai cảm giác được hàn khí bức người, nhất thời rùng mình, thân thể không tự chủ được cũng co rụt lại.
Trương Văn Trọng nhìn thấy, lặng yên cời áo khoác ra, ôn nhu trùm lên người Vưu Giai.
“Trọng cạ, anh mặc áo khoác vào đi, tối nay ừời rất lạnh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-y/927322/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.