Khi Trương Văn Trọng đi vào phòng y tế đại học Ung Thành, thời gian cũng không còn sớm, khồng ít đồng sự đã đến làm.
Tiểu khu biệt thự Hải Vận cách đại học Ung Thành một khoảng, xem ra nếu đã mua nhà, cũng phải nên nghĩ tới việc mua xe.
Sau khi đi vào phòng làm việc của mình, Trương Văn Trọng không khỏi hơi sửng
Trong mấy ngày này, mỗi buổi sáng Tô Hiểu Hồng đều đến sớm hơn hắn, không chỉ sớm quét tước trong phòng, chỉnh lý sạch sẽ, còn có thế pha trà nóng đế sẵn cho hắn.
Mà khi hắn đi vào phòng, Tô Hiểu Hồng buông quyển sách y học trong tay xuống, nhìn hắn chào hỏi, ngọt ngào nói: “Buối sáng tốt lành, lão sư.”
Nhưng ngày hôm nay, khi Trương Văn Trọng đi vào phòng, lại không nghe được một tiếng ân cần thăm hỏi.
Không chỉ như vậy, bên trong phòng trống trơn vắng vẻ, căn bản không có thân ảnh Tô Hiểu Hồng.
Trương Văn Trọng nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên vách, hơi cau mày nói: “Tiếu muội hồm nay làm sao vậy? Lúc này đã đến giờ đi làm, sao cô ấy vẫn chưa đến? Đây cũng không binh thường, hay là đã bị bệnh?”
Vừa đúng lúc Lâm Tử Mạn ở trong phòng nàng đi ra, nhìn thấy Trương Văn Trọng đang lấm bấm, nhưng cũng khồng nghe được rõ ràng, vì vậy hiếu kỳ dò hỏi: “Văn Trọng, anh đứng ở cửa phòng nói thầm gì vậy?”
“Ác, là Tử Mạn sao.” Trương Văn Trọng hỏi: “Cô biết tiểu muội bị làm sao không? Đã đến thời gian đi làm, sao không thấy cô ấy tới?”
Lâm Tử Mạn bật cười, nói: “Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tien-y/927330/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.