“Hắn biết rõ nàng ở đây mà lại mắng tổ tông ta thậm tệ, ta vẫn nhịn không ra tay, chỉ sợ dọa đến nàng.”
“Nếu phụ thân ta hay được, về nhà ắt sẽ đánh chết ta.”
“Còn nàng thì hay lắm, chẳng thèm nhìn ta một cái, chỉ lo nghĩ đến hắn.”
“Chẳng lẽ nàng đã quên bát mì cá ở miếu hoang hôm ấy rồi sao? Rõ ràng nàng đã ăn sạch sẽ.”
Lời hắn vừa oán giận vừa gấp gáp, ồn ào đến mức ta chẳng nghe được huynh trưởng căn dặn điều gì. Nhớ tới bát mì cá kia, cùng ơn nghĩa hắn canh giữ một đêm bên xe ngựa, ta đành nén lại nỗi sợ hãi trong lòng, nghiêng đầu liếc nhìn hắn.
Hắn sắc mặt âm trầm, cũng đang nhìn về phía ta. Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, tim ta chợt siết lại, hoảng hốt rụt mắt, nép về phía huynh trưởng.
[...Nàng nhìn ta rồi, nàng nhìn ta rồi, trong lòng nàng vẫn còn có ta…]
[...Nàng lại không nhìn ta nữa…] Giọng nói trong đầu hắn run rẩy.
[Nàng sợ ta!]
Hắn không hề nói sai, ta quả thực sợ hắn. Trong mộng đêm nào cũng thấy hắn giết người, ta mỗi lần kinh hãi bừng tỉnh giữa đêm, chẳng dám nhắm mắt ngủ tiếp.
Huynh trưởng thấy ta sợ hãi, khẽ vỗ vai an ủi, dịu dàng dẫn ta đi, không thèm để ý đến kẻ theo sau. Nhưng mặc cho ta và huynh trưởng đi đâu, hắn đều lẳng lặng bám theo sau đó.
Huynh trưởng ngỡ hắn vẫn còn chưa phục chuyện vừa rồi, bèn quay lại hỏi:
“Ngươi theo ta làm gì?”
[Ai thèm theo ngươi, nhìn ngươi một cái ta cũng thấy chướng mắt.] Tiếng lòng hắn lạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieng-long-phu-quan-ta-that-la-phong-phu-a/2897565/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.