Chương 10: Vết máu
Lệ Sơ nôn thốc nôn tháo trong nhà tắm, thực tế cậu chẳng nôn ra được gì, từ tối qua đến giờ cậu gần như không có hạt gạo nào vào bụng.
Quý Văn Đình tựa ở khung cửa nhìn theo cậu nôn tới nỗi sống lưng gồ hẳn lên cao, hỏi: “Hôm nay về trường không?”
Lệ Sơ vùi mặt vào đầu gối, không nhúc nhích. Quý Văn Đình cười cười, tốt bụng nhắc nhở: “Không kịp giờ vào lớp sáng đâu, chờ sang chiều rồi đi, có tiết giảng mở cửa tự do của thầy Nhậm, tôi cũng đăng kí, đến lúc ấy đi chung luôn.”
Lệ Sơ vẫn không phản ứng, Quý Văn Đình nghĩ bụng hai ngày nay hành hạ đủ đô phết rồi, cũng không thể dồn ép người ta quá. Hắn đã đạt được mục đích, tâm trạng phơi phới nên không để ý Lệ Sơ nữa, tự túc bỏ về trước.
Mấy ngày tiếp đó Lệ Sơ xin nghỉ, nhốt mình dầm dề trong kí túc. Cậu ở kí túc riêng dành cho omega, quản lý chặt chẽ, người ngoài không được phép vào. Trước mắt chỉ có nơi đây an toàn nhất. Cậu không dám ra ngoài, không dám đi học, càng không dám về biệt thự, cậu sợ gặp phải Quý Văn Đình, đâu đâu cũng là Quý Văn Đình.
Cậu từng nghĩ thử xem giờ phải làm gì, liệt kê một lượt các thể loại hậu quả trong đầu, cậu chẳng gánh vác được bất cứ khả năng nào hết. Cậu sắp phát điên mất rồi, mấy lần suy sụp cậu cứ điên cuồng cào cấu cánh tay mình, cự tuyệt ăn uống, lúc tỉnh ra thì lại chui rúc vào chăn khóc lóc khổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieng-vong-co-ay-vua-di-vua-hat/2918451/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.