Chương 29: Chặng đường còn lại
Lưỡi kiếm sắc lửng lơ trên đầu đã hạ nhát chém.
Nửa tiếng sau, Ân Thuật vẫn đứng như trời trồng giữa phòng khách.
Lệ Sơ thay quần áo xuống tầng, tay xách một túi hành lí, bên trong chỉ có giấy tờ tùy thân với mấy bộ đồ thay đổi. Trông chiếc túi nhẹ tênh, vắt qua loa trên cổ tay gầy gò trắng xanh của cậu.
Rõ ràng Ân Thuật sẽ không để cậu đi đơn giản thế, alpha cao lớn trầm mặc chắn trước cửa, dĩ nhiên cũng đâu dám làm bừa mà chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt đau đớn tột cùng, cầu xin trong câm lặng.
“Anh vẫn muốn nhốt em nữa hở?”
Lệ Sơ hơi ngẩng đầu nhìn thẳng vào alpha đang chặn đường đằng trước, hỏi rất bình thản phẳng lặng: “Nhốt trong lồng giống thú cưng đợt trước, rồi c**ng b*c em thoải mái giống Quý Văn Đình ấy à?”
Cậu vẫn chẳng khác gì xưa kia, gương mặt dịu dàng ngoan ngoãn, mắt mày sáng trong, ngũ quan hiền hòa, là tạo vật vốn nên được nâng niu trân trọng nhất. Gương mặt ấy từng nở nụ cười đẹp đẽ hồn nhiên, từng tha thiết sắt son đến thế, mà nay chỉ còn lại câu chất vấn nguội lạnh chán ngán.
“Chỉ có nước chết đi em mới thoát được khỏi các người đúng không?”
Một tia chớp rạch ngang trời rọi sáng lòa cả căn phòng. Lệ Sơ trông thấy đôi môi run run và viền mắt nhòe đỏ của Ân Thuật.
Ân Thuật cũng nhìn rõ Lệ Sơ.
Người vừa khôi phục trí nhớ dù ngoài mặt tỉnh táo lạnh tanh đến mấy thì toàn thân vẫn đang lung lay yếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieng-vong-co-ay-vua-di-vua-hat/2918470/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.