Chương 34: Lún sâu một tấc
Lo liệu cho Ân Thuật xong là Lệ Sơ định đi. Ân Thuật vẫn không thể ngỏ lời níu kéo nhưng anh buồn quá, cứ ngồi cúi gằm ở sofa, alpha đã từng kiên cường vô địch phơi bày trọn vẹn sự yếu ớt của mình, hệt như đứa bé con bị vứt bó.
“Muộn quá rồi, một mình em về không an toàn.” Ân Thuật cố gắng hết sức giữ cậu lại thêm, “Chờ… mai hẵng đi được không, ở lại một tối, đúng một tối thôi.”
“Thôi,” Lệ Sơ tránh tầm mắt không nhìn Ân Thuật, “em bay chuyến về tối nay.”
“Lần này em đến xem như tiễn bác nốt chặng đường cuối.”
Xem như thực hiện cam kết của mình với mẹ Ân vậy. Lệ Sơ nghĩ, đây là do cậu đã đồng ý với mẹ Ân sẽ đến thăm, cậu không hề mềm lòng, dù chứng kiến Ân Thuật thế này cậu cũng không nên mềm lòng. Cậu nỗ lực thuyết phục bản thân, cậu không thể ở lại, cậu phải đi ngay đi. Căn nhà này và cái người trong căn nhà này đều khiến ta khó lòng nhấc bước, khiến trái tim cứ trĩu xuống đè nặng.
Hễ ở lại, là sẽ lún sâu thêm một tấc vào vũng bùn.
Còn một việc nữa, cậu vạch trần thẳng luôn: “Sau này cũng đừng đến trang trại nữa.”
Ân Thuật không hề ngạc nhiên khi Lệ Sơ biết, tuy bánh hạt dẻ lạ lẫm với cậu nhưng món xôi hấp sườn thì cậu đã ăn quá nhiều lần, nếm thử là đủ nhận ra nó đến từ tay ai.
“Tôi học được cách làm bánh hạt dẻ mới đấy,” Ân Thuật chưa chịu bỏ cuộc, “chờ hạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieng-vong-co-ay-vua-di-vua-hat/2918475/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.