Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã qua hết mấy mùa xuân hạ thu đông, cúc tàn sen nở, cây khô đâm chồi, hạt nảy thành cây, Hiểu Tinh Trần sống cùng một người sống chết chẳng phân cũng năm năm...
Có thể đối với kẻ khác, năm năm chỉ là một thoáng thôi. Nhưng với người lúc nào cũng trông ngóng chờ đợi như y, năm năm thật sự rất dài...
Sau khi y rời khỏi sơn môn, phiêu bạt nay đây mai đó, chủ yếu là những vùng hẻo lánh, cuối cùng cũng tìm được nơi này... Sơn cốc thanh tĩnh, tách biệt bên ngoài, không sợ ai tìm đến làm phiền.
Lúc Hiểu Tinh Trần đến đây, mặc dù xung quanh hoang vu, nhưng hình như rất nhiều năm trước đã từng có người ở qua, vẫn còn căn nhà tranh cũ kĩ, bụi bặm mạng nhện bám đầy. Y sửa sang, lau dọn một thời gian, tạm có thể ở. Khi ấy, Hiểu Tinh Trần còn mệt mỏi than vãn với Tiết Dương:
-Nếu ngươi tỉnh lại thì tốt rồi, có thể dựng nhà mới cho chúng ta... Ngươi xem, ta không nhìn thấy, đến chặt mấy cây gỗ cũng chẳng biết phải chặt cây nào.
Nhưng hắn đâu có nghe thấy, y vẫn phải dọn dẹp một mình thôi...
Hiểu Tinh Trần là người tu tiên, không cần ăn uống nhiều, Tiết Dương cũng thế. Vậy nên y bình thường chỉ tìm ít rau dại cho qua bữa. Gạo nếu hết liền rời nhà nấy ngày, mang theo hắn ra ngoài mua về dự trữ dần. Bạc thì không có, vì vậy mỗi lần đều kèm trừ tà cho một vài nhà, hoặc đi nhặt ít củi đổi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tiet-hieu-lieu-khuoc-ky-vang/1787492/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.