🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Men theo bậc thang gỗ, đám thị vệ canh giữ lần lượt tránh ra, ba người tiếp tục đi lên.

Tiết Hạo lấy tay áo lau mồ hôi, Trương Đại Tráng thấy vậy liền khinh thường bảo: "Cứ yên tâm đi, Dự Vương chẳng phải người xấu đâu."

Người mà xấu thật, Bình An chắc chắn sẽ không khen đẹp trai như vậy.

Lưu công công ngoảnh đầu liếc nhìn Trương Đại Tráng, Tiết Hạo trợn mắt, chỉ muốn lập tức đoạn tuyệt với tên này, giọng lớn không nói, còn thích la lối linh tinh nữa!

Nhưng nhìn sang Bình An, nhịp tim hắn dần ổn định lại. Muội muội lần trước gặp Dự Vương trong rừng hoa đào cũng đâu khiến Vương gia khó chịu, hắn tuyệt đối không thể phá hỏng chuyện này được.

Chỉ vài bước, ba người đã lên đến tầng ba của Lâm Giang Tiên.

Nơi đây hôm nay không giống lần trước Bình An tới, màn lụa đều đã được vén gọn, ánh nắng ấm áp tràn thẳng vào trong lầu các, những hạt bụi nhỏ li ti bay lượn trong không khí. Thêm vào đó là tấm bình phong bằng hồng mộc khảm vân mẫu, chạm khắc cảnh "Hằng Nga bôn nguyệt", phong vị thanh thoát nhẹ nhàng.

Lưu công công dẫn ba người tới bên lan can, nơi này đã được sắp xếp một bộ bàn ghế tinh tế. Bình rượu đặt trong chiếc ấm xách tay sơn son thếp vàng, có thêm một lò nhỏ, cạnh bên là một chén trà.

Trà, rượu đều đầy đủ, nhưng chẳng thấy bóng dáng chủ nhân đâu.

Biết cả ba đang thắc mắc điều gì, Lưu công công bèn lên tiếng: "Điện hạ có dặn, các vị cứ thoải mái ngắm cảnh vui chơi tại đây."

Xem ra chủ nhân tuy không có mặt nhưng tiếp đãi chu toàn, Tiết Hạo hoàn toàn yên lòng, Trương Đại Tráng cũng thả lỏng vài phần.

Lúc này, từ phía dòng Hạo Giang bỗng vang lên tiếng chiêng trống rộn ràng. Trên mặt sông gợn sóng lấp lánh, mười hai chiếc thuyền rồng xếp hàng ngay ngắn, các thanh niên trai tráng mặc trang phục đủ màu sắc, phía dưới hò hét náo nhiệt, sôi động vô cùng.

Trương Đại Tráng hào hứng reo lên: "Chỗ này đúng là tuyệt quá! So với tầng hai thì nhìn rõ hơn nhiều!"

Tiết Hạo thấp giọng thì thầm: "Chứ còn gì, ngươi thử nghĩ xem đây là địa bàn của ai."

Hai người nhỏ giọng nói chuyện, coi bộ còn hợp nhau lắm.

Bình An bị tiếng chiêng trống hấp dẫn, nhìn thuyền rồng một lúc, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, ngẩng đầu lên, đảo mắt nhìn quanh.

Cuộc đua thuyền vừa khai màn, Trương Đại Tráng hưng phấn đập lan can hò hét, Tiết Hạo bực mình nhắc hắn: "Ngươi đừng cổ vũ đội Đỏ nữa, thuyền phủ Quốc công chúng ta quyên tiền là đội Xanh kìa!"

Hai người mải tranh luận, không hề để ý rằng Bình An đã bước về phía tấm bình phong vân mẫu.

Nơi góc bình phong, qua lớp hoa văn chạm rỗng, một bóng người ẩn hiện lờ mờ.

Phía sau bình phong, Bùi Thuyên đặt bút vẽ xuống. Bức tranh vừa phác thảo lại thậm chí một đóa hoa cũng không vẽ nổi, chắc hẳn vì bên kia bình phong quá ồn ào.

Chàng cúi mắt nhìn xuống mặt sông. Một lát sau, mí mắt khẽ động, con ngươi chậm rãi dời sang trái.

Nàng đứng ngay cạnh bình phong, không chịu rời đi, cũng chẳng mở lời.

Bùi Thuyên một tay cầm bút vẽ, cổ tay hơi treo giữa không trung, giọt mực đen đậm đặc từ đầu bút nhỏ xuống, loang ra trên giấy, tựa như khắc họa đúng màu sắc nặng nề nơi đáy mắt chàng lúc này.

Bùi Thuyên trước nay làm việc luôn chuyên tâm, ghét nhất là cảm giác bị phân tâm như hiện tại.

Hồi lâu, hắn đặt cây bút lên giá, giọng nói hơi lạnh: "Sao không xem đua thuyền đi?"

Trong tiếng la hét của Trương Đại Tráng và Tiết Hạo, âm thanh của Bùi Thuyên không lớn, nhưng Bình An đứng gần, hai người vừa vặn chỉ nghe rõ được nhau.

Nàng nghiêng đầu, xuyên qua hoa văn rỗng nhìn về phía Bùi Thuyên, cũng nhỏ giọng đáp lại: "Xem ngươi."

Câu này y hệt lần đầu tiên nàng tình cờ tới đây gặp hắn.

Đáy mắt Bùi Thuyên thoáng lạnh.

Mấy hôm nay chàng đã nghĩ kỹ rồi. Hôn ước này là của chàng, tuyệt đối không cho phép ai động vào; kể cả là bắt nạt nàng, cũng chỉ mình chàng mới được bắt nạt thôi.

Mà nếu nàng muốn cho chàng thứ gì thì phải là tất cả. Chàng sẽ không chia sẻ với ai hết, dù chỉ là một viên mứt quả, kể cả là chia cho tỷ muội ruột thịt của nàng cũng không được, huống chi là chia cho nam nhân khác.

Bỗng nhiên, tấm bình phong bị khẽ chạm nhẹ.

Bàn tay Bình An đặt lên bình phong, xuyên qua khe hở hoa văn, có thể nhìn rõ đầu ngón tay nàng trắng nõn mềm mại như cánh hoa.

Nàng như muốn đẩy mở cánh cửa này mà bước tới chỗ chàng.

Bùi Thuyên chỉ nghe nàng hỏi khẽ: "Ngươi giận rồi." So với câu hỏi, ngữ khí giống như một lời khẳng định hơn.

Bùi Thuyên khẽ cười lạnh, không đáp mà hỏi lại: "Nàng nói xem?"

Một hồi tiếng sột soạt vang lên, bàn tay trắng nõn của thiếu nữ từ từ rời khỏi bình phong, tiếng bước chân nàng cũng xa dần. Bùi Thuyên nghiêng đầu, tận mắt nhìn theo bóng hình nhỏ bé kia qua khe hở hoa văn mà rời đi.

Ngón tay chàng khẽ siết chặt.

Ngay lúc này, sau lưng chàng lại truyền đến tiếng y phục khe khẽ xào xạc.

Một dự cảm mơ hồ thoáng hiện trong lòng, Bùi Thuyên chậm rãi quay đầu.

Bình An từ đầu kia bình phong ló đầu ra, thân hình còn bị bình phong che khuất phân nửa. Nàng chỉ hơi nghiêng đầu, dải lụa đỏ buộc trên tóc nhẹ nhàng lay động.

Nàng nhìn chàng, đáy mắt trong veo lấp lánh, còn sáng rỡ hơn cả mặt sông sóng nước lung linh, dễ dàng xóa tan mọi âm u trong lòng chàng.

Tim Bùi Thuyên bỗng nhiên siết lại, lớp băng lạnh vừa dựng lên mấy hôm nay, phút chốc xuất hiện một khe nứt.

Bình An cứ thế nhìn chăm chăm vào chàng, như thể trong đôi mắt kia chỉ có thể chứa được duy nhất một mình chàng. Nàng nhẹ giọng thì thầm, mềm mại dỗ dành: "Người giận dữ là lớn nhất, ngươi muốn gì đây?"

Có thứ gì đó đang len lỏi tràn ra từ khe nứt ấy. Bùi Thuyên rũ mắt xuống, hàng mi dài che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, giọng chàng khàn đi một chút: "Lại đây."

Bình An bước đến.

Hôm nay nàng mặc một chiếc váy xếp tầng màu hồng sen, mỗi bước chân uyển chuyển như chính tà váy mềm mại đang nhẹ nhàng đung đưa theo gót ngọc.

Nhìn dáng vẻ ấy, chàng chỉ muốn bước chân này mãi mãi chỉ hướng về phía mình, đừng bao giờ đi về phía bất kỳ ai khác nữa, dù chỉ là một bước nhỏ.

Nàng dừng lại trước mặt chàng.

Bùi Thuyên trầm giọng hơn chút nữa: "Nếu ta không gọi nàng lên đây, có phải nàng định tới chỗ Từ Nghiên xem đua thuyền không?"

Chàng nói rất khẽ, nhưng từng chữ đều làm tai nàng ngứa ran. Nàng cố kiềm chế không đưa tay lên xoa tai, nhìn thẳng hắn hỏi: "Từ Nghiên?"

Từ Nghiên là ai?

Bùi Thuyên: "..."

Chàng hừ nhẹ một tiếng từ trong mũi, cười nhạt.

Đột nhiên, từ xa vang lên giọng của Trương Đại Tráng: "Muội muội đi đâu rồi thế?"

Bình An vừa định rời đi thì Bùi Thuyên đưa tay giữ lại dải lụa đỏ trên tóc nàng, nhưng lần này dải lụa trượt khỏi tay chàng.

Tay chàng siết chặt.

Bình An bỗng dừng bước, quay đầu lại. Từ trong tay áo, nàng lấy ra một thứ, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt chàng.

Đó là một dải lụa đỏ mới tinh, đẹp hơn, đắt giá hơn.

Nàng nhỏ nhẹ nói: "Cho ngươi chơi đấy."

Bình An nghĩ bụng, Vương gia đúng là thứ gì cũng thiếu, may mà lần này nàng đã có chuẩn bị.

...

Hội đua thuyền rồng náo nhiệt hừng hực, mà kết thúc cũng thật nhanh chóng.

Trương Đại Tráng than thở: "Muội chạy đi đâu vậy, bỏ lỡ rồi, đội Đỏ lúc cuối chèo nhanh đến mức mái chèo như bốc lửa luôn..."

Tiết Hạo kém hào hứng hơn: "Đội Xanh thua rồi."

Bình An thật ra chỉ xem được đoạn đầu, nhưng nàng chẳng lấy làm tiếc nuối, bởi nàng đã nhìn thấy người mình muốn thấy rồi.

Vẫn đẹp trai như thế.

Trận đua kết thúc, ở lại tầng ba cũng chẳng còn gì thú vị nữa, Trương Đại Tráng đề nghị: "Đi thôi, xuống phố chơi chút đi, ngày thường lấy đâu ra cảnh náo nhiệt như hôm nay."

Vừa xuống tới phố, tiếng rao hàng từ các quầy sạp liên tục vang lên, ngay lập tức đã thu hút ánh mắt Bình An.

Đó là một sạp nhỏ bán những chiếc thuyền rồng điêu khắc bằng vỏ quả óc chó, tuy bé xíu nhưng vô cùng tinh xảo, đáng yêu.

Tiết Hạo lập tức rút ví ra: "Nhị muội, muội thích à? Huynh vẫn còn chút tiền đây này."

Trương Đại Tráng cũng hấp tấp móc tiền ra: "Huynh trả!"

Người bán hàng nhanh nhẹn lập tức gom hết đống thuyền nhỏ lại, niềm nở mời mọc: "Cô nương thích chiếc nào đây? Thuyền rồng điêu khắc này tượng trưng cho vượt gió đạp sóng, vạn sự thuận lợi, điềm lành vô cùng..."

Bình An đếm sơ qua, rồi nói: "Ta lấy mười chiếc."

Tiết Hạo cùng Trương Đại Tráng sững người, mười chiếc? Có hơi nhiều quá chăng?

Ông chủ mừng ra mặt, vậy là toàn bộ số thuyền nhỏ còn lại đều bán sạch cho nàng, ông cười rạng rỡ: "Cô nương đúng là tinh mắt thật!"

Bình An quay sang nhìn hai vị ca ca, cả hai vội vã lấy tiền ra trả, nào ngờ gom hết tiền lại cũng vừa đủ, tiêu sạch luôn chẳng còn dư lấy một xu. Thế là khỏi cần tranh giành ai trả tiền cho nàng nữa.

Trương Đại Tráng vẫn đang ngây ngô cười vui vẻ. Tiết Hạo nhìn túi tiền rỗng tuếch, thở dài, tháng này tiền tiêu vặt lại tiêu hết sạch rồi.

Hắn vừa nghĩ vậy thì thấy Bình An đưa cho mình một chiếc thuyền nhỏ: "Cho huynh này."

Tiết Hạo vội vàng đón lấy, xúc động tới mức run tay. Đây là lần đầu tiên nhị muội tặng quà cho hắn, trời đất ơi, tiêu hết bao nhiêu tiền cũng đáng!

Trương Đại Tráng bên cạnh cũng đang hí hửng ngắm nghía chiếc thuyền rồng của mình, cười toe toét bảo: "Giờ thì ta hiểu sao muội mua nhiều đến thế rồi."

Tiết Hạo cảm động đến mức suýt nữa thì rơi lệ, gật đầu lia lịa: "Chắc là muốn mua đủ cho cả nhà chúng ta đây mà... À khoan, không đúng."

Cộng cả Bình An thì nhà họ tổng cộng mới có tám người, vậy sao nàng lại mua tới mười chiếc?

Chiếc còn lại định tặng ai đây?

Tiết Hạo nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên ngẩng đầu, theo phản xạ nhìn lên tầng ba của Lâm Giang Tiên, thấp thoáng một bóng người lờ mờ chẳng rõ.

Không lẽ nào...

-

Ngày hôm ấy, Tiết Tĩnh An và Tiết Thường An cuối cùng cũng chẳng ra ngoài chơi hội.

Trước khi Bình An về phủ, hai nàng chưa từng bị quản thúc nghiêm ngặt thế này bao giờ. Nay Bình An trở về, cả hai đều được hưởng lợi từ nàng, lại sắp được vào cung làm bạn học, vì vậy những lúc như thế này cả hai đều chủ động nhường nàng một bước.

Bằng không lại bị người khác chỉ trỏ nói rằng hai nàng không biết đủ, còn tranh đoạt hào quang và niềm vui của Bình An nữa.

Thải Chi đem chiếc thuyền nhỏ tới Minh Vu viện, Tiết Tĩnh An cầm trong tay, yêu thích đến mức cứ nghịch mãi, còn định lấy kim chỉ ra may thêm một chiếc túi nhỏ cho Bình An.

Lâm di nương cười lạnh: "Người ta nhỏ giọt chút lợi lộc vào tay con thôi mà con đã vui đến thế, trong khi nàng ấy thì cái gì mà chẳng có..."

Tiết Tĩnh An đứng lên, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, đừng nói nữa."

Lâm di nương: "Mẹ nói thật thì con lại không muốn nghe rồi."

Tiết Tĩnh An lắc đầu: "Mẹ nói chẳng sai, nhưng đối với con mà nói, đi đối đầu với nhị muội mới thực sự là ngu ngốc."

Bình An chưa từng hại nàng ấy, mỗi lần gọi nàng ấy là tỷ tỷ đều xuất phát từ đáy lòng.

Nàng ấy không phải thánh nhân, đương nhiên sẽ có lúc ghen tị với Bình An, nhưng tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến việc làm tổn thương nàng, bởi vì nàng là muội muội của mình.

...

Lúc này, tại một nơi khác, Tam cô nương Tiết Thường An đang quỳ trên mặt đất, là do mẹ ruột của nàng ta – Vương di nương bắt nàng quỳ.

Những năm gần đây, Vương di nương thường theo lão phu nhân niệm Phật, nhưng tính tình lại càng thêm quái gở khó chịu.

Con trai lớn của bà ta – Tiết Chú, vừa sinh ra đã bị bế đi cho Phùng phu nhân nuôi dưỡng, quanh năm suốt tháng chẳng gặp được lần nào. Nay tất cả hi vọng của bà ta chỉ còn đặt vào mỗi Tiết Thường An.

Tiết Thường An làm bạn học trong cung cũng chẳng có gì nổi bật, nhưng bà ta nhất định ép nàng ta phải trở thành người giỏi giang nhất.

Vương di nương lạnh lùng nhìn con gái, cuối cùng phẩy tay bảo: "Thôi, đứng lên đi. Hôm nay ngày lễ, quỳ lâu quá ngày mai lại khó vào cung ăn nói."

Tiết Thường An được nha hoàn Hồng Diệp đỡ đứng lên.

Trong lòng Hồng Diệp oán trách vô cùng. Di nương nhà nào lại đi phạt con gái ruột như vậy, đừng nói đến thương hay không thương, ngay cả quyền phạt tiểu thư bà ta cũng chẳng có nữa kìa!

Tiếc rằng Phùng phu nhân cũng mặc kệ Tiết Thường An, Vương di nương muốn dạy con gái thế nào, đều coi như chuyện mẹ con họ.

Tiết Thường An vừa ngồi xuống, một nha hoàn khác lại vào đưa đồ: "Tiểu thư, đây là chiếc thuyền nhỏ nhị tiểu thư mang từ bên ngoài về, đẹp lắm ạ."

Hồng Diệp vui mừng: "Hôm nay tiểu thư tuy không ra ngoài chơi hội, nhưng có được món đồ chơi này cũng vui rồi. Nhị tiểu thư quả nhiên xem cô nương như muội muội ruột thịt..."

Tiết Thường An lập tức gạt phăng đi, lạnh lùng buông lời: "Ai thèm tình tỷ muội thắm thiết với nàng ta chứ?"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.