Trước ánh mắt nghi hoặc của Hồ Tụ, Dung Kính cũng không nói rõ những điều trong lòng mình.
Cậu chỉ rút từ ngăn kéo ra một lá bùa hộ mệnh, bỏ vào túi gấm nhỏ rồi đưa cho cô, giải thích:
“Cái này cô cứ mang theo bên người là được, những chuyện còn lại không cần bận tâm.”
Hồ Tụ nhìn về phía túi gấm nhỏ.
Trước kia khi theo cha mẹ đến các đạo quán dâng hương, cô từng thấy những món đồ tương tự. Lúc này cô đưa tay nhận lấy, đầu ngón tay khẽ chạm vào lớp vải, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác yên ổn kỳ lạ. Cô gật đầu với Dung Kính, nghiêm túc cảm ơn:
“Cảm ơn anh, cái này… bao nhiêu tiền?”
“500.”
Hồ Tụ không chút do dự.
Dù tiền sinh hoạt hằng tháng của cô không nhiều và cái giá này khiến cô có thể phải sống thắt lưng buộc bụng trong phần còn lại của tháng, nhưng chỉ cần nghĩ đến cuộc sống sau này có thể trở lại bình yên, cô liền cảm thấy số tiền đó là hoàn toàn xứng đáng.
“Ừ, nhớ mang theo bên người.” Dung Kính không quên dặn dò, sau đó lại nói, “Nếu cảm thấy có gì bất thường, có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào. Ở bên kia có mã QR WeChat, cô có thể quét để thêm bạn.”
"Vâng, cảm ơn anh.”
Hồ Tụ quét mã WeChat, cẩn thận cất túi gấm vào người. Trước khi rời đi, cô lại nói thêm hai lần “Cảm ơn” rồi mới xoay người bước ra.
Dung Kính chống cằm nhìn con tiểu quỷ kia vẫn theo phản xạ bám lấy Hồ Tụ, tiếp tục gào thét om
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-cuong-thi-cung-tuong-the-gioi-hoa-binh/2913613/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.