Đêm khuya yên ắng, bên cầu thang trống vắng, có một đôi nam nữ đang ngồi, hạ thấp giọng khẽ thì thầm nói chuyện với nhau, nghe giống như đang nỉ non.
“Ngày mai mấy giờ anh đi?”
“Sáng sáu giờ sẽ lên đường.”
“Sớm vậy à, em tới tiễn anh nhé.”
“Em dậy được có quỷ mới tin.”
Kim Tịch nắm tay áo anh khẽ đẩy ra: “Em sẽ dậy được!”
“Được rồi, em cứ an tâm ngủ đi, sáng mai vội vàng bận rộn anh sợ không để ý tới em được.”
“Vậy khi nào anh về?”
“Ban đầu nói là 40 ngày, anh không biết có dời ngày lại không, tóm lại khai giảng sẽ gặp được.”
Kim Tịch rũ mắt, trông hơi mất mác, đầu ngón tay níu lấy tay áo của anh, khẽ thở dài một hơi: “Lâu quá.”
“Đúng vậy, lâu quá.”
Kim Tịch sờ cổ áo của Bạc Diên, chạm lên khuyên tai hình củ cà rốt: “Anh phải giấu cho kỹ, đừng để bị phát hiện ra.”
Bạc Diên nghiêng mặt sang một bên, thân mật cọ vào lòng bàn tay của cô: “Ừ, anh sẽ để trong quần, huấn luyện viên không kiểm tra tới đâu.”
“…”
“Em nghĩ chắc không cho dùng điện thoại nhỉ.”
“Chắc vậy rồi.”
Kim Tịch vô lực dựa vào cánh tay của anh, nũng nịu kéo dài giọng: “Tại sao vậy chứ.”
Lúc này đèn ngủ ở cầu thang hơi mờ tối, nương theo khuôn mặt dịu dàng của cô có thể trông thấy cô chỉ mặc quần áo ngủ, bên cổ áo được viền ren hình những bông hoa nhỏ.
Bạc Diên ôm cô đặt lên đùi mình, bàn tay vòng qua eo cô.
“Anh định làm gì hả?”
“Hửm.”
Anh nhẹ gióng nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-da-khuc/2227997/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.