Kim Tịch đang ngồi xếp bằng trên giường của Bạc Diên, thỉnh thoảng lo lắng thò đầu nhìn ra ngoài ban công.
Gió nhẹ lay động rèm cửa, bóng đêm bên ngoài khung cửa như ngưng đọng.
Trên ban công, Bạc Diên thả chậm bước chân, trò chuyện với Thẩm Bình Xuyên.
Kim Tịch nhìn thời gian trên điện thoại, hai người đó đã trò chuyện hơn bốn mươi phút rồi, cho dù là cô cũng chưa từng nói chuyện điện thoại với Bạc Diên lâu thế.
Cô cực kỳ tò mò, thế là cô mang dép vào, nhón chân dè dặt đi tới cạnh cửa, thăm dò nhìn ra ngoài ban công, hai người đó gọi điện còn chưa đủ, bây giờ đã bắt đầu gọi video tán gẫu!
Đây là đang thể hiện điều gì.
Bạc Diên liếc thấy cô nhóc thò đầu qua khe cửa đang âm thầm quan sát mình, nên anh đi tới khẽ đẩy đầu cô vào trong, đóng cửa ban công lại, không cho cô nghe lén.
Mặt Kim Tịch đầy dấu chấm hỏi, đột nhiên cảm giác được nguy cơ bị cho ra rìa.
Ước chừng hai mươi phút sau, cuối cùng hai người đã trò chuyện xong. Bạc Diên quay về phòng đặt điện thoại lên đầu giường để sạc, Kim Tịch liếc mắt nhìn màn hình, chỉ còn lại 10% pin.
Hóa ra không phải nói xong mà do điện thoại hết pin.
Cô nắm ống tay áo của Bạc Diên, ân cần hỏi han: “Thẩm Bình Xuyên có làm khó anh không?”
“Không có.”
“Vậy hai người nói gì mà lâu vậy?”
“Chỉ trò chuyện chút thôi.”
Kim Tịch chớp chớp mắt, hình như anh không định nói tiếp, còn có bí mật khác nữa.
Cô nằm xuống cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-da-khuc/2227999/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.