Văn võ bá quan hoàn hồn, sau đó từng ánh mắt khó tin rơi vào người Tả tướng.
Sâu mọt lớn nhất Đại Huyền là Tả tướng, chuyện này có khả năng sao?
Ninh Thần một tay nắm chặt chuôi đao, nhìn chằm chằm Tả tướng, lạnh lùng nói: "Tả tướng, ngươi có biết tội không?"
Sắc mặt Tả tướng tái nhợt, nhưng lại không hề hoảng loạn.
Hắn ta quỳ gối trước mặt Huyền Đế, mở miệng nói: "Lão thần oan uổng, cầu bệ hạ minh giám!"
"Lão thần làm quan mấy chục năm, cần cù chăm chỉ, cẩn thận, nhận được thánh ân của bệ hạ, được bệ hạ coi trọng, đứng đầu bách quan...!Lão thần còn có cái gì không vừa lòng?"
Văn võ bá quan rất đồng tình với lời nói của Tả tướng.
Chưởng thừa thiên tử, trợ lý vạn cơ.
Lấy địa vị bây giờ của Tả tướng, căn bản không có lý do thông đồng với địch phản quốc.
Ánh mắt Huyền Đế lạnh như băng, nhìn về phía Ninh Thần.
Ninh Thần cũng lười nói nhảm, xoay người nói nhỏ vài câu bên tai Phan Ngọc Thành.
Phan Ngọc Thành gật đầu một cái, liền rời đi.
Không bao lâu sau, tiếng xiềng xích vang lên.
Đám người Tả Đình Vương, Trương Nguyên Thương, Khổng Vĩnh Xuân bị áp giải vào.
Ninh Thần nói: "Bệ hạ, Trương Nguyên Thương, Khổng Vĩnh Xuân...!đều là môn sinh của Tả tướng, bọn họ đều có thể chỉ chứng Tả tướng."
Ánh mắt lạnh như băng của Huyền Đế rơi vào trên người mấy người.
Ninh Thần lạnh lùng nói: "Trương Nguyên Thương, Khổng Vĩnh Xuân...!trước mặt bệ hạ, còn không mau khai thật!"
Mấy người Trương Nguyên Thương quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-dao-tu-cong-tu-tu-qua/1935622/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.