Yến Bạch Thu cũng cảm thấy mấy lời Tư Trấn Khấu nói rất có đạo lý.
"Đúng vậy, Lăng Cửu ngươi vẫn là gặp mặt hỏi chuyện rõ ràng đi, như vậy sẽ không phải nghe lời đồn bậy, thật thật giả giả rất khó phát hiện, hơn nữa, rất có khả năng chuyện của ngươi cùng Tiểu Xuyên đã bị trong nhà phát hiện, bất đắc dĩ tìm cho hắn một môn hộ, để hắn có thể quên đi ngươi."
Thẩm Trác gật gật đầu:"Cũng là có khả năng này."
Yến Bạch Thu không ngừng cố gắng nói:"Nếu là nói như vậy, ngươi cũng không nên khóc nữa, Tiểu Xuyên đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng, ngươi là một đại nam nhân, cần phải đi cứu hắn a."
Lăng Cửu tuy rằng dùng chén cơm che mặt, nhưng lỗ tai vẫn luôn dựng thẳng lên, lúc này nghe thấy Yến Bạch Thu làm trò trước mặt mọi người, là nam nhân của Tiểu Xuyên, câu này làm cho lửa cháy trong lòng Lăng Cửu một lần nữa bừng lên.
Hắn tưởng tượng, cũng có khả năng như vậy a, có lẽ Tiểu Xuyên bị người trong nhà phát hiện, bất đắc dĩ phải đáp ứng, bây giờ hắn đã đến kinh thành, nếu hắn không cố gắng làm tới, chỉ sợ bọn họ sẽ thật sự bỏ lỡ nhau.
"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?" Lăng Cửu buông chén cơm xuống bàn, bắt đầu có chút khẩn trương.
Tư Trấn Khấu thanh toán tiền cơm, đứng dậy nói:"Không nên kéo dài thời gian hiện tại liền đi tới phủ đệ, đem Tiểu Xuyên gọi ra, giáp mặt hỏi rõ ràng, việc này không thể chậm trễ."
"Vậy được, ta đây liền đi." Lăng Cửu cũng gấp gáp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-dia-chu-huyet-huyet/2485526/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.