Im lặng, trong lúc im lặng, sự xấu hổ bao trùm toàn bộ căn phòng.
Diệc Thu biết, đừng nói là người có thuật đọc tâm cấp mười như U Nghiên, giờ này khắc này ngồi ở nàng trước mặt chỉ cần không phải là kẻ ngốc, đều có thể nhận thấy trong lòng nàng hiện đang có quỷ.
Nhưng nàng thật sự nghĩ không ra lý do để biện minh cho một loạt hành vi lén lút lúc nãy.
Trời biết nàng hy vọng U Nghiên có thể thiện tâm đến cỡ nào, hơi chút thương xót, nâng cái tay cao quý của mình, cho nàng một cơ hội làm nũng để vượt qua ải trót lọt.
Có điều sự thật lại —— không bao giờ được như ý muốn.
Vào khoảnh khắc ấy, U Nghiên lẳng lặng nhìn chằm chằm Diệc Thu, khóe miệng nhếch lên, ý nghĩ bên trong mắt khó mà nhìn thấu được.
Diệc Thu sợ sệt nhìn nàng, hai con ngươi muốn né tránh nhưng lại chẳng dám, tràn đầy sự thấp thỏm lo âu.
Mấy giây sau, một ý cười hiện trên trong mắt U Nghiên, tay phải xoa nhẹ đầu tiểu Dương Đà hai cái rồi hỏi một câu: "Ngươi cảm thấy mình hài hước lắm hả?"
"Ta sai rồi!" Diệc Thu lập tức quỳ bò trên mặt đất, "Ta, ta sai...!Ta sai ở chỗ, không nên giả ngu giả ngơ, không nên hỏi một đằng trả lời một nẻo!"
Động tác điêu luyện, tư thế đúng chuẩn, vừa nhìn liền biết là tay lão làng chuyên đi xin lỗi rồi.
U Nghiên nhướng mày xem kỹ Diệc Thu mấy giây mới mở miệng hỏi: "Vì sao không hát tiếp?"
Diệc Thu: "......"
"Rất dễ nghe, hát thêm hai câu nữa." U
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-duong-da/1466353/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.