Nói thật vào giây phút ấy, Diệc Thu thực sự rất muốn hét to vào mặt U Nghiên vài câu.
"Điểu nữ nhân đôi mắt của ngươi bị hư rồi hả!"
"Nữ nhân vừa nãy chính là Câu Mang đấy, là người thủ hộ của Phù Tang, Mộc Thần Câu Mang đấy!"
"Ta mang người thú vị như vậy về cho ngươi, sao ngươi lại không kinh hỉ chút nào vậy, thật sự ngay cả một chút kinh ngạc cũng không cảm thấy sao!"
Tuy nhiên, có vài lời chỉ nên nghĩ trong đầu chứ tuyệt đối không được nói ra.
Bởi vì nàng chỉ là một con Dương Đà, một con Dương Đà nhỏ bé bình bình thường thường sao có thể biết Phù Tang, Câu Mang là gì?
Cho nên kết quả là nàng vẫn phải đối mặt với lỗi lầm do tính lười biếng của mình gây ra.
"Do...! Do ta không cầm được mà!" Tiểu Dương Đà cực kỳ ấm ức, lúc biện giải cho bản thân, hận không thể ép vài giọt nước mắt ra khỏi đôi mắt tròn xoe ấy, "Ta có phải người đâu mà có cả tay cả chân, ngươi gọi nhiều món ăn như vậy, cần phải có hai hộp cơm mới đựng hết, sao mà ta ngậm hai cái hộp đó về được!"
"Buộc ở trên lưng rồi vác về sẽ nặng lắm sao?" U Nghiên cười nhạt hỏi.
"Nhưng, nhưng..." Diệc Thu ấp úng nửa ngày mới chợt nhớ tới điều gì, ngưỡng đầu nói một cách đúng lý hợp tình, "Người kia chủ động nói muốn giúp ta, vả lại ta không thể nói chuyện, sao mà mở miệng từ chối nàng được!"
Nàng nói xong thì vội vàng ghé vào chân U Nghiên, bắt đầu bán thảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-duong-da/1466356/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.