“Hiện tại chưa biết cũng không sao, về sau suy nghĩ cẩn thận rồi nói cho ta nghe.”
Tông Chính Tiêu xoa đầu Nhung Âm, trong lòng có chút bất an. Biểu hiện của y lúc này tựa như một đóa bồ công anh bị gió cuốn đi, phiêu bạt vô định, lúc gần lúc xa khiến người ta lo lắng chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, y sẽ biến mất khỏi tầm mắt.
“Được.”
Nhung Âm gật đầu đáp, nhưng chính y cũng không chắc liệu đến khi suy nghĩ thấu đáo, Tông Chính Tiêu có còn chờ để nghe câu trả lời của y hay không.
Buổi tối hai người vẫn như thường lệ ôm nhau ngủ. Nhung Âm nhanh chóng chìm vào giấc mộng, còn Tông Chính Tiêu lặng lẽ ngắm nhìn y, mùi hương trên người y quen thuộc đến mức khiến lòng hắn mềm nhũn. Nghĩ đến dáng vẻ buồn bã khi nãy của Nhung Âm trong lòng bỗng nhiên dâng lên một khao khát mãnh liệt, hắn muốn Nhung Âm hoàn toàn thuộc về mình, muốn khắc y vào tận xương tủy, để dù đi đến đâu Nhung Âm cũng không thể tách khỏi hắn.
“A Âm…”
Tông Chính Tiêu cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh tóc Nhung Âm. Một tay ôm chặt lấy y, tay còn lại khẽ vén áo y lên.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng vải vóc ma sát khe khẽ. Hơi thở của Tông Chính Tiêu dồn dập nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.
Trong đầu hắn như có trăm loài hoa đua nở, chim muông hót vang, nai con và thỏ trắng tung tăng chạy qua, dòng suối róc rách chảy xiết hòa quyện với hương nước và hoa cỏ khiến lòng người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/1958762/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.