Nhìn kỹ lại việc Nhung Âm nhanh chóng học nói quả thực có chút bất thường, rõ ràng là có điều giấu giếm. Thế nhưng chuyện này không gây hại cho ai, trái lại còn mang đến nhiều thuận tiện, bởi vậy Lục Nga cùng mọi người cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Hiện giờ mỗi ngày Lục Nga đều mong chờ Nhung Âm có thể trò chuyện với nàng nhiều hơn. Mỗi lần nghe y gọi tên nàng lại vui mừng đến mức bồi hồi không thôi.
Nhìn Lục Nga lặng lẽ dùng khăn lau nước mắt, Nhung Âm có chút ngượng ngùng đưa tay chạm nhẹ lên mặt.
Sau khi bàn bạc cùng Tông Chính Tiêu, y quyết định từ bỏ lớp vỏ bọc “kẻ không biết nói” để thuận tiện hơn trong giao tiếp sau này. Y vốn đã lường trước rằng việc mình mở miệng nói sẽ khiến mọi người ngạc nhiên, nhưng không ngờ phản ứng của Lục Nga lại phấn khích đến vậy. Hai ngày nay, y cảm giác mình và Lục Nga chẳng khác nào người chơi và NPC trong một trò chơi, Lục Nga tiến đến gần, y gọi tên nàng, thế là nàng lại cảm động đến rơi nước mắt.
Nhung Âm vốn định giữ im lặng, nhưng đối diện với ánh mắt tràn đầy mong đợi của Lục Nga, y thật sự không đành lòng cự tuyệt.
Không chỉ riêng Lục Nga, mà cả các cung nhân khác cũng thích nghe y nói. Một phần là vì thấy mới lạ, phần khác là bởi giọng của Nhung Âm rất dễ nghe, khiến người ta vô thức muốn nghe thêm.
Vậy nên mỗi khi Nhung Âm mở miệng, đám cung nhân xung quanh đều lặng lẽ dựng tai lắng nghe, khiến y bỗng dưng cảm thấy áp lực không nhỏ. Có lẽ qua một thời gian, khi mọi người quen với việc y biết nói thì tình hình sẽ khá hơn đôi chút.
Lúc Nhung Âm tắm rửa xong trở về, Tông Chính Tiêu vừa nhìn qua liền hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra. Hắn buồn cười tiến lên giúp Nhung Âm giải vây, bởi vì có sự xuất hiện của hắn nên Lục Nga cũng không dám tiếp tục đa sầu đa cảm nữa.
Tông Chính Tiêu khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Trước tiên lui ra đi, trẫm có chuyện muốn bàn với chủ tử của các ngươi.”
“Vâng.”
Sau khi Lục Nga lui xuống, xung quanh cũng không còn cung nhân nào khác, Nhung Âm mới vỗ n.g.ự.c nhẹ nhàng thở ra. Cuối cùng cũng không cần phải giống một đứa trẻ mới học nói, bập bẹ từng chữ một nữa.
Mặc dù y biết rõ mánh khóe của mình và Tông Chính Tiêu rất dễ bị nhìn thấu, nhưng vẫn muốn diễn cho chân thực hơn một chút, cố gắng tỏ ra như thể bản thân vừa mới học nói, chưa thể lưu loát ngay được.
Tông Chính Tiêu ngồi xuống đưa tay xoa đầu y, giọng điệu ôn hòa: “Vất vả rồi.”
Nhung Âm lắc đầu cười đáp: “Thật ra cũng không vất vả, chỉ là bọn họ quá nhiệt tình thôi.”
Tông Chính Tiêu cũng có chung suy nghĩ: “Qua một thời gian nữa khi họ quen rồi thì sẽ ổn.”
“Ừm.” Nhung Âm gật đầu, bỗng nhớ ra điều gì đó liền quay sang hỏi: “Chuyện ủ phân có thuận lợi không?”
Ở thời cổ đại, do thiếu giống lương thực tốt và phân bón nên sản lượng mùa màng luôn rất hạn chế. Nhung Âm từng hỏi qua Tông Chính Tiêu, hiện tại nếu một mẫu ruộng màu mỡ được chăm sóc cẩn thận, sản lượng cao nhất cũng chỉ đạt khoảng hai thạch, tức là chưa đến 200 cân. Còn những vùng đất cằn cỗi hoặc mới khai hoang thì càng không đáng nhắc đến, sản lượng thấp đến mức khó mà tính toán.
Ruộng tốt đã ít, sản lượng lại thấp, khai hoang thì chẳng khác nào tự chuốc khổ vào thân. Vì vậy mấu chốt vẫn là làm sao để tăng năng suất trên mỗi mẫu ruộng. Nhưng để đất đai trở nên màu mỡ hay có được giống tốt thì đều cần thời gian, mà cách nhanh nhất chính là sử dụng phân bón.
Hiện tại, phần lớn dân chúng chỉ dùng phân nhà nông, tức là phân người và phân gia súc. Nhưng lượng phân người thải ra quá ít, mà mỗi năm lại phải canh tác liên tục, nên nguồn phân bón luôn thiếu hụt.
Gia súc lại càng không đủ. Những loài nhỏ như gà, vịt, ngỗng, dù có nhiều cũng chẳng thể đáp ứng nhu cầu. Còn những loài lớn như trâu, ngựa, lừa thì khác, phân và nước tiểu của chúng kết hợp với lá cây khô lên men có thể tạo ra một lượng phân bón đáng kể hơn hẳn.
Nhưng trong dân chúng số người có đủ khả năng mua gia súc lớn vẫn rất ít, nên phương pháp này không thể phổ biến rộng rãi.
Không còn cách nào khác, chỉ đành tìm một phương pháp khác để tạo phân bón.
Nhung Âm nghĩ dù không có ngành công nghiệp hiện đại để sản xuất phân bón, vẫn có cách tận dụng những gì sẵn có. Chẳng hạn như trộn nước tiểu với thạch cao, hoặc ủ chung phân người, tro, lá khô và các loại phế liệu hữu cơ khác để làm phân bón.
Dù lớn lên trong cô nhi viện nhưng vì cô nhi viện nằm trong thành, Nhung Âm chưa từng có cơ hội thực sự trồng trọt. Phương pháp ủ phân này cũng là nghe một ông lão trông cửa kể lại, ông ấy vốn xuất thân từ một làng quê chuyên làm nông.
Chính bản thân chưa từng thử nghiệm nên Nhung Âm không dám chắc chắn về hiệu quả. Tuy vậy y vẫn nói lại tỉ lệ ủ phân mà mình nhớ cho Tông Chính Tiêu để hắn sắp xếp người làm thử.
Huống hồ dù Nhung Âm có muốn tự mình ra tay thực hiện thì điều kiện cũng không cho phép. Chưa kể đến việc y không thể rời xa nước quá lâu, chỉ riêng chuyện tưởng tượng bản thân lội xuống ruộng để bón phân thôi cũng đủ khiến y bật cười vì cảm thấy quá kỳ quặc.
Việc lên men phân bón cần một khoảng thời gian, mà lúc này mùa xuân đã vào vụ gieo trồng, e rằng không kịp dùng ngay. Nhưng vẫn có thể đợi khi lúa mọc lên rồi bón thúc sau. Tuy hiệu quả có thể không được tốt như mong muốn, nhưng dù sao vẫn hơn là không có gì.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.