"Em không có mà." Hứa Đường Chu buột miệng nói ra.
Cậu thậm chí còn hơi bội phục chính phản ứng của mình.
Biểu cảm trên mặt cậu khống chế rất tốt, cơ mặt thả lỏng, môi hơi hé, đó là một kiểu ngạc nhiên hết sức tự nhiên. Hoàn toàn không nhìn ra chút chột dạ nào. Các tiết học diễn xuất trong thời gian này đúng là không uổng phí.
Không thể nói là được điểm mười, nhưng ít nhất cũng có thể đạt điểm qua môn.
Quả nhiên, phản ứng này dường như khiến Lăng Triệt bị mê hoặc, trong thoáng chốc khó mà phán đoán được lời cậu nói là thật hay giả.
"Thế tại sao không liên lạc với anh?"
Hứa Đường Chu lần này thật sự bất ngờ, trong lòng dâng lên một cảm xúc gọi là vui mừng.
Cậu còn tưởng... còn tưởng rằng Lăng Triệt sẽ không muốn tiếp tục dính dáng gì đến cậu nữa, nhưng giờ giọng điệu của Lăng Triệt, rõ ràng vẫn giống như khi bọn họ còn đang quay chương trình vậy.
Trong khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi đó, Hứa Đường Chu đã đưa ra quyết định: cậu thấy cứ tiếp tục giả vờ như không biết gì, cứ như trước kia là được.
Người to gan đến đâu thì đất trời cũng rộng đến đó.
Chỉ cần cậu biểu hiện giống như trước kia, Lăng Triệt sẽ không trở mặt. Biết đâu không chỉ giấu trời qua biển, mà còn có thể nghĩ ra cách để phát triển thêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-hanh-tinh-vi-phong-ki-hua/2906794/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.