Dùng xong bữa cơm, canh giờ vẫn còn sớm. Sau khi Lạc Kiêu hỏi tiểu nhị có chỗ nào cho thuê xe ngựa ở gần đây hay không, liền trả tiền cơm, dẫn theo Văn Nhân Cửu đi tới chỗ người chăm ngựa tụ tập.
Được Lạc Kiêu cẩn thận đỡ lên xe ngựa, Văn Nhân Cửu ngồi lên xe nhìn lướt qua bố trí bên trong. Tuy rằng này đã có thể xem như một chiếc xe ngựa bài trí không tệ trong một đống chiếc ở đằng kia rồi, nhưng ở trong mắt y vẫn không khỏi có chút thô sơ.
“A Cửu ngồi vững, chuẩn bị xuất phát.” Lạc Kiêu ngồi bên ngoài xe ngựa cười nói, lập tức một tiếng roi ngựa thanh thúy vang lên, cả cỗ xe liền bắt đầu chậm rãi chuyển động. Đường đi lắc lư lại khiến Văn Nhân Cửu có chút khó chịu, thả trọng tâm của thân thể về sau, cả người hơi tựa vào thùng xe, lúc này mới cảm thấy thoái mái chút ít.
Xuyên qua màn xe nửa mở, có thể nhìn rõ người tới lui trên phố. Người bán hàng rong ven đường vẫn đang nhiệt tình cất tiếng rao những thứ mình bán với người qua đường, thỉnh thoảng còn có mấy lão gia thái thái quần áo hoa lệ ngồi kiệu ra vào tiệm đồ cổ, tiệm vàng, tư thái khá lớn. Toàn bộ con đường đều là quang cảnh phồn thịnh tấp nập. (*Nguyên văn 欣欣向荣 hân hân hướng vinh.)
Từ nhỏ sinh hoạt bên trong cung điện vàng son lộng lẫy kia, nhất cử nhất động của y đều bị thế lực các phương thu vào trong mắt, cho dù là một phe hữu tướng, nói với y, phần lớn là khuyên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-hau-gia/2583849/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.