Lại là một ngày hưu mộc. Đêm trước trời hạ xuống trận mưa rào, đợi đến lúc tờ mờ sáng rồi lại trở về trong xanh. Đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, mùi vị bùn đất xen lẫn không khí buổi sớm có chút mát lạnh phả vào mặt, ngược lại khiến tinh thần người ta cực kỳ sảng khoái.
Lạc Kiêu ở trong sân cầm một cây trường thương, làm một bộ thương pháp (*thuật dùng thương) cơ bản nhất, Văn Nhân Cửu ở trong phòng dựa cửa sổ đọc sách, có khi xem đến mệt mỏi, liền ngẫu nhiên nâng mắt nhìn Lạc Kiêu bên ngoài sân.
Lạc Kiêu lúc này hoàn toàn khác biệt với Lạc Kiêu lúc nào trên mặt cũng mang theo nét cười, lộ vẻ tao nhã lịch sự, ôn hòa đến dường như không chút nóng nảy mà bình thường y nhìn thấy. Văn Nhân Cửu nhìn Lạc Kiêu ngoài sân múa thương đến mạnh mẽ uy lực, hơi híp mắt lại.
Cho dù y không hiểu cái này, nhưng cũng có thể cảm thấy được cả người Lạc Kiêu tỏa ra một loại cảm giác áp bách khiến người ta không khỏi có chút e sợ.
Thương pháp này của hắn rõ ràng vô cùng đơn giản bình thường, không hề có chút động tác hoa lệ lôi cuốn, thế nhưng gắn cùng một chỗ, nước chảy mây trôi, lại dường như có thể nhìn ra vài phần huyết tính* cùng bá đạo ngoài ta ra còn người nào nữa**.
(*kiên cường dũng cảm quả quyết, k sợ tà ác.)
(**Xá ngã kỳ thùy(舍我其谁): ngoài ta ra, còn người nào nữa, chỉ người can đảm, chịu trách nhiệm, gặp việc sẽ làm không trốn tránh.)
Lạc Kiêu đã sớm nhận thấy Văn Nhân Cửu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-hau-gia/2583863/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.