Lạc Kiêu từng nghĩ vô số lần, xa cách nhiều năm, Văn Nhân Cửu rốt cuộc dùng bộ dạng nào để gặp hắn. Là vui? Là phẫn nộ? Hay là thờ ơ. Nhưng mà càng nghĩ, dù thế nào cũng không nghĩ tới là tình cảnh trước mắt.
Lạc Kiêu ngồi xuống cạnh giường, cau mày nhìn Văn Nhân Cửu hô hấp khó khăn nằm trên giường, vẻ mặt thống khổ, yết hầu giật giật, thiên ngôn vạn ngữ rốt cuộc chỉ có thể biến thành một tiếng thở dài nhàn nhạt.
Một tay cầm bát thuốc, tay kia đang chuẩn bị nâng Văn Nhân Cửu dậy, nhưng đầu ngón tay còn chưa tiếp xúc đến người nọ, rồi lại nhớ đến hàn khí của áo khoác trên người mình, ngừng lại, trước tiên cởi áo lông thật dày kia ra, lúc này mới cẩn thận ôm thân thể Văn Nhân Cửu vào trong lòng.
Người trong lòng trải qua năm tháng gọt giũa, tuy rằng thân thể đã nảy nở một chút, nhưng so với nam tử bình thường, rốt cuộc vẫn nhỏ bé nhiều lắm. Mùi thuốc nhàn nhạt quanh năm bao phủ trên người trong trí nhớ đã nhạt đến gần như không ngửi thấy, thay vào đó chính là một loại hương khí trong trẻo lạnh lùng.
Cũng không biết hương huân là dùng loại nào, nhưng ngửi vào rồi lại hợp với người này ngoài ý muốn.
Lạc Kiêu cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ở vành tai Văn Nhân Cửu, sau đó điều chỉnh y đến một góc độ thích hợp, cúi đầu ngậm một ngụm thuốc, sau đó một tay nhẹ nhàng nâng hàm dưới của Văn Nhân Cửu lên, bờ môi mang theo vị đắng chát chậm rãi đặt xuống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-hau-gia/2584016/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.