Lại nói, toàn bộ quyền quý Đế kinh dường như đều lo lắng đến hôn sự của Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu, nhưng hai người kia rồi lại giống như hoàn toàn quên mất nhi nữ tình trường, đối với hôn sự của mình lại là một chút cũng không chịu nhả ra. Đã trải qua một phen giày vò, hai người đều có chút phiền, đúng lúc đó nhận được thư của Như Mạt… không, hiện tại có lẽ nên đổi thành Vu Chức, từ Miêu Cương gửi đến cho hai người, hai bên liền mượn lý do này tạm thời ra ngoài lánh mặt.
Sứ thần Miêu Cương ít ngày nữa sẽ tới Đế kinh.
Từ sau khi một tộc Vu thị diệt vong, Miêu Cương liền thoát khỏi khống chế của Đại Càn, bên trong vẫn luôn ở vào trạng thái hỗn loạn. Đại Càn cũng không phải là không nghĩ tới chuyện đem con rắn mất đầu này cùng với thổ địa màu mỡ giàu vật chất nhét vào địa đồ của mình, nhưng lại ngại địa hình phía nam dễ thủ khó công, khí hậu nóng ướt cùng với dịch bệnh do muỗi truyền nhiễm khó có thể khống chế, thử mấy lần đều là không công mà lui. Mà Miêu Cương vẫn trở thành một tâm bệnh trong lòng Đại Càn.
Hiện tại cũng chỉ ngắn ngủi vài năm, Miêu Cương rốt cuộc tự mình tuyển ra một kẻ thống trị mới.
Mang theo tâm tình mới lạ, Đức Vinh Đế cho truyền sứ giả của Miêu Cương. Sứ giả kia nhìn qua ước chừng đã qua bốn mươi tuổi, Hán ngữ ngược lại nói đến lưu loát.
“Ý của ngươi, là Đại Vu Miêu Cương muốn ký kết hiệp nghị hòa bình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-hau-gia/2584023/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.