Lời vừa nói ra, văn võ trên triều đều giật mình sững sờ, nhưng mà người khởi xướng dường như không phác giác, sau khi vứt lại một lời sấm sét, liền thoái thác là mệt mỏi, rời chỗ trước, chỉ để lại một đám bách quan chịu khiếp sợ hai mặt nhìn nhau.
Hoàng đế rời đi, bầu không khí của yến hội ngược lại càng hừng hực. Dưới ti trúc quản huyền (*đàn cầm tiêu sáo),mọi người mặt ngoài cười ha hả nâng ly cạn chén, sau lưng lại không ngừng nhìn về phía “Một chữ Tịnh Kiến Vương” ngồi bên kia, trong lòng đều không nhịn được thầm nói.
Bình Tân Hầu Thế Tử này tuy nói là anh dũng bất phàm, chiến công hiển hách, trong số con cháu thế gia chính là nhân vật hiếm có, nhưng sao có thể được phong Vương như vậy? Còn là một chữ sóng vai vương có thể cùng Văn Nhân Cửu hưởng vinh quang, địa vị ngang bằng? Cho dù năm đó những tướng lĩnh kia theo Thái tổ giành chính quyền, cùng lắm cũng chỉ phong hầu tước, này… này cũng thật là không thể tưởng tượng nổi! Văn Nhân Chử cùng Văn Nhân An ở một bên nghe, gần như đều cảm thấy Văn Nhân Cửu có lẽ điên rồi!
Nhưng mà một lời của thiên tử, nặng bằng nghìn quân. Nếu như Văn Nhân Cửu dám nói muốn phong Vương cho Lạc Kiêu tại đại điển đăng cơ của mình, việc này cũng là ván đã đóng thuyền, cho dù bọn họ có cân nhắc thế nào, không hiểu thế nào, nhưng tin tức do Văn Nhân Cửu đưa ra cũng đủ để khiến cho tất cả mọi người rõ ràng, tầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-hau-gia/2584042/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.