“Vào rồi? Chỉ thế mà đã vào được rồi ư?” Trên gương mặt của Dương Khải tràn ngập sự kinh ngạc, gã cảm thấy mọi chuyện quá đơn giản.
“Vào rồi, nhưng điều quan trọng là cậu bé có thể dẫn người ra ngoài hay không ấy chứ.
Chúng ta cứ chờ là được.” Tiểu Miên Miên thờ ơ nói, dưới cái nhìn của cô bé, mọi chuyện thật sự rất đơn giản, chẳng phải vấn đề gì lớn.
“Tiểu Hoàng Cô, ngài biết xem phong thủy thật ư? Thần cảm thấy gần đây nhà thần liên tiếp gặp chuyện, không biết có phải do phong thủy xảy ra vấn đề không? Ngài xem giúp thần một chút nhé?” Gương mặt Dương Khải tràn ngập ý nịnh nọt, gã tiến đến trước mặt Tiểu Miên Miên, giống hệt chó săn.
“Được chứ, nhưng mà ta và Hoàng Huynh ra ngoài vội quá, còn chưa kịp ăn sáng đây này.” Dứt lời, cô bé bèn vỗ vỗ bụng nhỏ của mình, dáng vẻ tủi thân vô cùng.
Cái bụng nhỏ cũng phối hợp với cô bé, lập tức kêu ùng ục, trong lúc nhất thời, người nhà họ Dương đều cảm thấy xấu hổ không thôi.
“Thất lễ quá, đều do nhà thần phụ không suy nghĩ chu toàn.
Bây giờ thần phụ sẽ sai người đi chuẩn bị đồ ăn ngay, vừa hay nhà thần phụ cũng chưa kịp ăn sáng, chúng ta vừa ăn vừa chờ hai đứa nó ra ngoài vậy.”
Dứt lời, Dương lão phu nhân lập tức sai người hầu đi chuẩn bị đồ ăn.
Chẳng bao lâu sau, trên bàn đã bày một đống lớn đồ ăn ngon, bây giờ là sáng sớm, nên các món ăn tương đối thanh đạm, không có những
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-hoang-co-duoc-vo-van-sung-ai/2608053/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.