Một khắc đó cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, toàn bộ thế giới yên lặng như tờ.
Kiều Sâm thấy cả người Sở Sở đều ngẩn ra, dứt khoát xoát lấy cổ áo cô lên dẫn cô đi vào thang máy.
Kiều Sâm cười với Lục Xuyên: "Khéo thật, ở đây mà cũng có thể gặp nhau được."
"Ừm." Lục Xuyên kín đáo mỉm cười đáp lại: "Lộc Châu vốn rất nhỏ."
Có lẽ bởi vì chung quanh còn rất nhiều người khác, nên hai người họ gặp nhau nói chuyện cũng khách khí hơn rất nhiều.
Sở Sở tùy ý để Kiều Sâm xách theo cô, cúi đầu đỏ ửng mặt, căn bản không có đủ dũng khí để nhìn anh lần hai, hô hấp cũng cố gắng khắc chế lại.
"Hai người đến đây ăn cơm sao?"
"Đúng vậy đó." Kiều Sâm nhìn qua mấy người đàn ông ở sau anh: "Bạn của cậu?"
"Mấy bạn học cũ, đến Lộc Châu chơi."
"À."
Hai người hàn huyên mấy câu không dinh dưỡng, nhưng lại không có ai lên tiếng nói tạm biệt. Kiều Sâm chú ý lúc Lục Xuyên nói chuyện vẫn luôn vô tình hoặc cố ý nhìn về phía Sở Sở.
Cậu lôi kéo cánh tay của Sở Sở, đẩy cô ra ngoài, tốt xấu gì thì cũng là bạn học, chào hỏi cũng là phải phép, đâu còn là cô gái ngốc nữa đâu.
Sở Sở cúi đầu, cắn chặt môi dưới, thủy chung không nói chuyện gì.
"Con thỏ." Lục Xuyên chủ động lên tiếng gọi cô, gọi lên cái biệt danh thuộc về riêng mình anh, trong quá khứ tất cả thâm tình và cưng chiều của anh, đều tàn nhẫn mà nằm trọn hết trong hai từ này.
Cô nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-kha-ai-tan-hoc-dung-di/488828/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.