Phùng Trinh càng nghĩ càng cảm thấy không thể chịu đựng được, chạy nhanh bảo người nấu nước nóng, bên trong bỏ muối vào nấu cùng, sau đó bỏ đem vải vóc vào bên trong đó để nấu.
Lại nhờ người chuẩn bị kim chỉ đặt vào trong để tiêu độc một phen.Sau khi tiêu độc xong, lại dùng lửa hong khô, lại tiến hành khâu vết thương cho người bị trọng thương, sau đó mới tiến hành băng bó lại.Đại phu bên cạnh thấy nàng lại dùng kim chỉ khâu miệng vết thương, chạy nhanh đến mở miệng ngăn nàng lại.Nơi này nào có việc dùng kim chỉ khâu miệng vết thương, đây chính là con người, lại không phải là xiêm y, quả thật liều lĩnh.Phùng Trinh nói: "Những miệng vết thương này quá sâu, nếu không khâu lại sẽ sớm vỡ ra, đến lúc đó vết thương sẽ càng nghiêm trọng, những kim chỉ này sau khi chờ miệng vết thương lành có thể lấy ra, sẽ không ảnh hưởng đến miệng vết thương.
""Cái này cũng không được, phương pháp này cũng chưa từng dùng qua." Những đại phu này tốt xấu gì cũng là đại phu tọa chẩn ở thành Túc Châu, căn bản không tin ý tưởng của một tiểu nữ tử như Phùng Trinh.Phùng Trinh không biết làm thế nào, cũng biết bản thân mình thấp cổ bé họng.“Nương tử của Tiêu Sơn, cháu khâu cho ta đi, ta tin tưởng cháu.” Một lão hán hơn bốn mươi tuổi lớn tiếng hô.
Ông ta là thôn dân của thôn Sơn Hạ, cùng thôn với Tiêu Sơn, lần này đến thành Túc Châu cùng với đoàn người của Phùng Trinh, nhưng không nghĩ lại gặp phải tai họa như vậy, bị kéo đi bảo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-kieu-the-nha-quan-ho/1783326/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.