Sau khi buổi đấu giá kết thúc, chúng tôi quyết định rời khỏi hội trường.
Vương Tương với Tiêu Nghiêu đi vệ sinh một lát, tôi và Tiền Đa Đa ở lại sảnh cầm điện thoại với áo khoác giúp hai người họ, đứng chờ.
“Anh Tiền, cậu không mua được đồ giúp ba cậu, ba cậu sẽ không trách cậu chứ?”
“Không đâu, tôi từ bỏ việc tăng giá là đúng, ba tôi thường nói với tôi, làm người phải khiêm tốn, không thể khoe của, mang ngọc trong người là có tội, phiền phức lắm.”
Tôi sắp chảy nước mắt đến nơi rồi, rõ ràng vừa nãy cậu ta gọi giá mấy trăm triệu mấy trăm triệu, bây giờ lại bảo tôi làm người không được khoe của.
Thôi được rồi, tôi thực sự cảm nhận được sự khác biệt giữa người với người.
Câu đó nói thế nào nhỉ, đừng nghĩ người khác đang làm màu, bởi vì đó là cuộc sống thường ngày của người ta.
Phải nói anh Tiền thật sự không phải là người thích làm màu, tôi cũng chưa bao giờ thấy cậu ta dựa vào việc mình có tiền có thế mà coi thường bạn học khác. Ngược lại cậu ta cảm thấy mình giúp được gì thì đều sẽ giúp, tuy bình thường tiêu xài hoang phí trông như làm màu, nhưng có lẽ là vì cậu ta quá giàu có, tự nhiên sẽ xuất hiện một số hành vi tiêu dùng hiếm có ở tầng lớp bình thường. Nói một câu cho gọn, anh Tiền chính là kiểu người “có phúc cùng hưởng với anh em, có hoạn nạn cũng ngồi vỉa hè cạp bánh trứng cùng nhau” – một người anh em chân chính, là tấm gương cảm động
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-minh-da-chet-nhu-the-nao/2768919/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.