Dù sao tôi cũng tỉnh rồi, liền đứng dậy đi lên lầu.
Hỏi thăm y tá một chút, rất nhanh đã tìm được phòng bệnh của phóng viên Xà.
Tôi không có gì muốn nói với anh ta cả, những điều cần nói thì bản thân anh ta chắc cũng đã hiểu rõ.
Tin tức về vụ án giết người hàng loạt này cũng do chính tay anh ta xử lý, gặp phải những chuyện này cũng nên là điều anh ta đã lường trước được.
Tôi đứng trước cửa sổ kính lớn của phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn thấy máy đo nhịp tim vẫn hiển thị dấu hiệu của sự sống.
Khẽ thở dài một tiếng, tôi quay người bước xuống lầu.
Anh ta sẽ không chết. Mọi chuyện cũng nên dừng lại ở đây thôi.
Nếu hung thủ thực sự muốn giết anh ta, cũng sẽ không để anh ta sống đến bây giờ.
Dù sao, việc kết liễu mạng sống của anh ta đối với hung thủ mà nói cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Đương nhiên cũng bao gồm cả mạng sống của tôi.
Cho nên tôi dĩ nhiên sẽ không hấp tấp xuất hiện trước mặt hung thủ, rồi nói với hắn ta là anh đừng giết người, đây là phạm pháp.
Làm vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Chập tối, tôi định xuất viện.
Tiêu Nghiêu mắc tiểu, chui tọt vào nhà vệ sinh nam ở tầng một.
Tôi nói tôi đi gọi taxi trước, đợi cậu ta ở cổng, rồi đi thẳng ra khỏi sảnh lớn bệnh viện.
Khu này có rất nhiều người bắt xe, tôi đứng bên lề đường, nhìn dòng xe qua lại tấp nập.
Sau đó, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-minh-da-chet-nhu-the-nao/2768938/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.