Bạn cùng bàn của tôi thật sự rất yêu thương Vương Bảo Quân, vừa nhắc đến Bảo Quân, lập tức đá tôi văng xuống gầm sofa.
“Đi, đặt vé máy bay.”
Tôi vừa ức vừa tủi, ngồi thụp xuống bên cạnh sofa, ôm điện thoại của cậu ấy bắt đầu tải app đặt vé.
“Thị Huyên!!” Tôi hét lớn ngoài phòng khách: “Anh đi cùng chúng tôi không? Về Trung Quốc!”
Phía phòng tắm không có động tĩnh.
“Anh Huyên! Anh chết rồi à?” Tôi tiếp tục hét.
Vẫn không có ai trả lời.
Bạn cùng bàn của tôi nhướng mày trái, quăng cuốn tạp chí lên sofa, đứng dậy đi đến trước cửa phòng tắm.
Chỉ thấy cậu ấy kéo cửa phòng tắm ra, giây tiếp theo “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.
“Đệt!” Cậu ấy chửi thầm một tiếng, đá lên cánh cửa một cú không mạnh không nhẹ.
“Sao vậy?” Tôi hiếm khi thấy bạn cùng bàn của tôi thốt ra lời th.ô tục, trong lòng càng tò mò.
Cậu ấy xoa xoa ấn đường, xua tay với tôi: “Không có gì.”
Tôi vội vàng từ bên cạnh sofa bò dậy, lon ton chạy ra sau lưng bạn cùng bàn.
Không biết có phải ảo giác của tôi không, tôi luôn cảm thấy trong phòng tắm thoang thoảng một thứ mùi tanh nồng nặc, tương tự mùi máu.
“Thị Huyên?” Tôi vội vàng tiến lên định kéo cửa.
Không ngờ Thị Trẫm lại cản tôi: “Cậu tốt nhất đừng nhìn thì hơn.”
Khi ấy tôi chỉ cảm thấy trạng thái của Thị Huyên không ổn lắm, dù sao thì mùi máu này thực sự xộc thẳng vào mũi, lập tức phớt lờ lời khuyên can của bạn cùng bàn của tôi.
Sau đó thì tôi hối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-minh-da-chet-nhu-the-nao/2768952/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.