Scene 1
“Lên xe đi.”
“Đây là…”
Sĩ Minh nhìn chiếc Lincoln dài ngoằng chắn ngang trước mắt, hai bên xe còn có bốn năm gã đô con đeo kính đen đứng sừng sững, bản năng sinh tồn khiến tim cậu đập thình thịch.
“Tôi lên xe cậu, đi đâu chứ?” Sĩ Minh ngẩng đầu hỏi.
Con mẹ nó chứ, thằng nhóc này ăn gì mà lớn thế?!
Tiểu Lục Nguyệt cao hơn Sĩ Minh cả một cái đầu, một tay đút túi quần đồng phục, một tay vắt cặp sách lên vai, đáp, “Nhà tôi.”
“Hả?” Sĩ Minh trợn tròn mắt.
Lục Nguyệt khẽ thở dài, nói với vẻ đương nhiên, “Kèm tôi học.”
Sĩ Minh mơ mơ màng màng, “Hình như tôi chưa đồng ý kèm cậu học thêm thì phải?”
Lục Nguyệt tự tay mở cửa xe, “Với tư cách là phụ huynh, kèm tôi học thì có gì không ổn sao?”
“Hình như tôi cũng chưa đồng ý làm phụ huynh của cậu thì phải?!” Sĩ Minh lùi lại hai bước, đứa trẻ này muốn làm gì đây?! Cứ bám riết không tha!
Sĩ Minh cảm thấy Tiểu Lục Nguyệt không chỉ có chiều cao bị BUG game, mà ngay cả logic của cậu ta cũng không thể dùng tư duy của người thường để đoán định. Ví dụ như cậu cho rằng mình là kẻ thù giết chú của Lục Nguyệt, kết quả Lục Nguyệt lại nhận cậu làm chú Hai. Hai người tuy từng có trải nghiệm hoạn nạn có nhau trước đấy, nhưng Sĩ Minh vẫn không cách nào thả lỏng cảnh giác trước mặt Lục Nguyệt được. Dù sao thì người này cũng hành động không theo lẽ thường, lần trước còn nổ súng bắn mình nữa.
Đcm, vết thương giờ vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-minh-da-chet-nhu-the-nao/2769051/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.