A Bối ngoan ngoãn ngủ say trong lòng Lãng Minh. Thằng bé thiếu hơi của y cũng khá lâu nên dính chặt lấy y cũng đương nhiên thôi.
Vậy mà, Tần Thiên Lăng lại khó chịu. Có lẽ hắn ta cũng muốn ôm vợ của mình, sinh ra cảm giác ức chế, bức bối. Hắn ta nhẹ nhàng ngồi dậy, cẩn trọng nhấc bổng A Bối, chuyển sang bên phải của hắn.
Tiếp đến, hắn xong xuôi đắp chăn cho A Bối thì nằm sát vào người Lãng Minh. Lãng Minh không động đậy gì, hành vi của hắn ta coi như thành công mỹ mãn.
Tần Thiên Lăng đến thở cũng không dám thở mạnh, từng chút từng chút đặt đầu Lãng Minh lên tay hắn. Lãng Minh tỏ vẻ dễ chịu, xoay người, cạ cạ mặt y vào cái bắp tay đó. Lúc này, mặt đối mặt, Tần Thiên Lăng có chút không thở nổi.
“~~A Bối, đến đây ôm baba nào~~”
_Cái miệng nhỏ của Lãng Minh thì thào
“Tôi là chồng em, không phải A Bối.”
_Tần Thiên Lăng rỉ những âm thanh quyến rũ vào tai Lãng Minh
“~~ưm, con không nghe lời baba vậy hả~~”_Lãng Minh trực tiếp úp mặt lồng ngực rắn chắc của Tần Thiên Lăng
Một con mèo nhỏ cứ nũng nịu bên trong ngực của Tần Thiên Lăng, khiến hắn không cưỡng lại mà ôm chặt lấy chú mèo đó, thoải mái mà ngủ thiếp đi đến tận sáng.
“Thức dậy…thức dậy đi…”
A Bối thức dậy rất sớm, bất bình khi bị bỏ rơi, nằm riêng một góc. Thằng bé trèo lên người của Tần Thiên Lăng mà quậy phá.
“Bố Lăng…trả baba đây…”_A Bối hét toáng lên
Cả Lãng Minh và Tần Thiên Lăng đều thức dậy. Nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-minh-toi-bat-em-ve-lam-vo-phan-2/2085434/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.