Lãng Minh bước vào trong căn hộ một cách mệt mỏi. Về vấn đề tiền bạc, có thể coi y là người không thiếu tiền. Thế nhưng, căn hộ chỉ có duy nhất dì Hồng làm giúp việc theo giờ, chịu trách nhiệm quét dọn nhà cửa, đưa đón A Bối đi học.
Đúng 7h tối, Lãng Minh đẩy cửa bước vào căn hộ.
“Dì về đi. Trễ rồi.”_Giọng Lãng Minh thể hiện rõ sự kiệt sức của y
Cả ngày, y quần quật với đống tài liệu mà chẳng thế nghỉ ngơi. Chiều đến phải “giả nai” chiều chuồng cô gái y không yêu, đến cuối ngày y nói còn không ra hơi.
Dì Hồng ủi xong quần áo cho Lãng Minh và A Bối, rồi cũng rời khỏi. Lãng Minh tắm rửa xong xuôi đến phòng A Bối, thăm thằng bé. Đến bây giờ, không thể gọi A Bối là thằng bé nữa rồi, A Bối đã lên lớp 6, đầu cấp 2.
Lãng Minh nhìn dáng vẻ con trai ngồi chăm chú học bài dưới ánh đèn sáng trắng, y trong lòng an ủi phần nào. A Bối càng lớn càng giống Tần Thiên Lăng, càng làm cho baba của nó thầm nhớ nhung đến người đàn ông đó.
“Ngày mai có bài kiểm tra sao?”_
Lãng Minh quan tâm hỏi
“Vâng, baba.”_A Bối vẫn hì hục viết chữ xuống giấy
Lãng Minh xoa xoa đầu A Bối sau đó y đi gọt trái cây cho A Bối.
“Con mau ăn đi.”
“Vâng ạ.”
A Bối đã lên cấp 2 rồi, mất đi vẻ dễ thương lúc nhỏ. Thay vào đó, A Bối thừa hưởng hoàn toàn vẻ nghiêm nghị của bố Lăng. Thằng bé cũng rất hiểu chuyện, chẳng mở miệng hỏi về bố Lăng-người mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-minh-toi-bat-em-ve-lam-vo-phan-2/2085465/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.