Tôi nghe tiếng giật mình, đánh rơi luôn túi hạt dưa trong tay, làm tôi tiếc hùi hụi, nhìn về phía tiếng nói vang lên thì thấy Lý Mạc Sầu tay cầm phất trần đứng chắn ngay giữa cửa ra vào.
Lý Mạc Sầu cười lạnh, bước vào nhà như chốn không người.
“Bà là âm hồn không tan à?” Nhìn thấy Lý Mạc Sầu thật sự khiến tâm tình tôi chẳng tốt chút nào. Mà càng khiến tôi tâm tình không tốt hơn là cái bóng đen vừa thoáng cái lướt qua ở phía xa xa kia. Híc, chỉ tại cái bà già đồng trinh này hại.
“Sao lại chỉ có mình ngươi thế này. Tên tiểu tử Dương Quá và con tiện nhân Lục Vô Song đâu? À, còn Hoàng Dược Sư và mụ điên kia nữa?” Lý Mạc Sầu thấy tôi nhìn bà, thì cười nói, kéo 1 cái ghế ngồi xuống.
Lão thiết trượng nghe 3 tiếng “Hoàng Dược Sư” thì người run lên 1 cái, ngẩng đầu nhìn Lý Mạc Sầu, sau lại cúi đầu quai búa.
Tôi khinh bỉ: “Bà biết rõ bọn họ không có ở đây còn hỏi làm gì? Nếu không bà có gan to bằng trời cũng không dám ngồi đây nói chuyện.”
“Oh, vậy sao? Ta còn định đến đây giết hết 1 lượt, xem ra đành giết mình nha đầu ngươi vậy?” Lý Mạc Sầu cười rộ lên, xem ra rất vui vẻ.
“Chứ không phải bà bị người ta truy đuổi, không còn đường thoát thân, nên mới chạy đến nơi hẻo lánh, xa xôi này sao?”
“Ngươi…”
“Ngươi gì mà ngươi. Nhìn bà ốm đi 1 vòng thì đủ biết, mấy ngày qua bà sống không được thoải mái rồi. Nhưng không sao, thuận tiện giúp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-ngao-than-dieu/417640/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.